vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Đây là một template tích hợp 2 giao diện wap web
ở style web có 2 chế độ Normal modeResponsive mode

Demo link: 

+ Giao diện máy tính : http://sell2-sauciu.blogspot.com/
+ Giao diện di động : http://sell-sauciu.blogspot.com/?m=1

Demo hình ảnh: (Click vào hình ảnh để xem rõ hơn)

Giao diện máy tính

Normal mode
Template Blogger tích hợp 2 giao diện WAP WEB

Responsive mode
Template Blogger tích hợp 2 giao diện WAP WEB

Template Blogger tích hợp 2 giao diện WAP WEB

Template Blogger tích hợp 2 giao diện WAP WEB

Giao diện di động

Template Blogger tích hợp 2 giao diện WAP WEB

Mình xin bán template này với giá :  100.000đ 

Đặt mua template này qua số điện thoại : 01683512222


Vy Linh thấy trái tim mình đập mạnh. Cô ôm chầm lấy anh như vô thức. Bàn tay cô siết chặt lấy anh như không muốn phải xa nhau thêm một phút giây nào nữa.


Không gian xung quanh du dương trong một bản nhạc không lời da diết. Ánh nến lấp lánh giữa những mảng tường hai màu đỏ đen đầy quyến rũ. Chiếc piano trắng muốt trang trọng nằm trong khán phòng. Trên bục diễn, người nghệ sĩ đang chú tâm vào cây đàn violin màu mận chín. Cây vĩ nhịp nhàng qua lại với những âm thanh đầy tinh tế. Mọi thứ như được xếp đặt một cách hoàn hảo cho không gian cổ điển ở nơi đây.

Ánh mắt Vy Linh ngưng lại trên ly rượu vang sóng sánh và dừng lại rất lâu ở đó. Hàng lông mi rủ xuống trên đôi mắt buồn càng làm ánh lên màu phiền muộn. Đôi môi khẽ cười, một nụ cười khó hiểu. Gương mặt một người con trai theo ánh nến phản chiếu trên thành ly. Cả hai yên lặng không nói gì. Không gian đắm chìm trong giai điệu của bản nhạc không lời. Từng phút trôi qua trong ngượng ngùng, yên lặng.

Thật kì lạ, họ đã từng là của nhau, đã từng nguyện thề bên nhau đến từng hơi thở, vậy mà giờ đây, lúc ngồi bên nhau lại không biết phải nói những gì. Thời gian đã quá dài cho một sự chia cách, hay sự trở lại vô tình này là một quãng nhạc viết sai khiến cho cả bản đàn bị gồ ghề về âm điệu?

- Anh khỏe không?

Cuối cùng Vy Linh đã lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng. Sau ngần ấy thời gian, sau những gì đã xảy ra thì người bắt đầu cuộc trò chuyện vẫn là cô.

- Anh vẫn ổn, còn em?

Vy Linh chỉ khẽ gật đầu mà không nói thêm gì nữa. Không khí lại trở nên yên ắng.

Hóa ra, khi người ta chia tay và chọn bước đi trên một con đường khác để tìm kiếm một điểm dừng chân mới không có hình bóng nhau, thì lúc đối diện nhau người ta thường chọn ngại ngần trong yên lặng. Người ta sợ phải nhìn vào mắt nhau như sợ xem lại những mảnh vỡ quá khứ đã muốn quên đi mà ngàn lần không thể.

Người ta sợ phải nghe một giọng nói đã từng mang đến yêu thương nhưng cũng đã vội vàng để lại trong trái tim những điều thương tổn. Người ta sợ phải cất tiếng nói bởi sợ những đợt sóng nhớ nhung trong lòng bật lên thành tiếng, khi sợ mình sẽ thành những gánh nặng của đối phương. Lúc còn yêu nếu đã lỡ không hết lòng, thì khi xa nhau chi bằng để bàn tay ai kia buông ra trong thanh thản, để rồi thảng hoặc chợt nhớ về nhau người ta sẽ bớt chút muộn phiền vì đã trót làm đau nhau.
***
Cô quen Nguyên Khang trong buổi triển lãm tranh nghệ thuật của một họa sĩ người Pháp. Vy Linh vốn theo học ở một trường nghệ thuật, phân ngành thẩm định, thế nên cô thường tới những buổi triển lãm tranh. Phần vì nó giúp ích rất nhiều cho việc học tập của cô, phần là để thỏa mãn niềm đam mê nghệ thuật từ bé đến giờ của mình.


Lần đó, hai người đã vô tình cùng dừng lại rất lâu trước một bức tranh khá đặc biệt. Họ yên lặng đứng cạnh nhau như thế trong suốt một quãng thời gian dài. Mãi đến lúc có tiếng gọi của nhóm bạn đi cùng, Vy Linh mới nhận ra sự có mặt của anh bên cạnh. Cô ngượng ngùng quay sang chàng trai đang đứng cạnh mình thì bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang đưa về phía cô. Trong một phần nghìn giây, hai ánh nhìn dường như chạm nhau và cùng chạm tới tận cùng của những nỗi niềm khó đặt thành tên. Những sợi cảm xúc vương vất quẩn quanh tâm trí của hai người. Bất giác, cả hai khẽ mỉm cười.

- Cô thích bức tranh này?

- Vâng, còn anh?

- Tôi cũng thế. Kiểu vẽ này rất kén người xem, thật vui vì được nói chuyện người có cùng sở thích với mình.

-…

- Khang, cậu cũng đến đây ư? – Tiếng một người trong đám bạn.

Và thật tình cờ, Nguyên Khang lại quen một trong số những người bạn của cô. Họ đã biết nhau như thế.

Nguyên Khang – chàng trai trẻ với gương mặt thanh tú, sống mũi cao và một đôi mắt biết nói. Anh hiền lành, điềm tĩnh và luôn thân thiện với tất cả mọi người. Anh luôn mang đến cho người đối diện một cảm giác an lòng bằng ánh nhìn đầy bình lặng. Vy Linh – cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo màu hạt dẻ và nụ cười ấm áp như nắng thu. Cô sống khá trầm lặng với những thú vui giản đơn như vẽ tranh hay đọc sách về hội họa.

Những cuộc hẹn hò bạn bè, những lần đi chơi chung với cả nhóm,… đã kéo hai người xích lại gần nhau hơn. Những điểm chung trong sở thích, trong cách nghĩ, cảm nhận về cuộc sống khiến họ dễ tâm sự, dễ đồng cảm cùng nhau. Tình cảm cứ thế lớn dần lên từng ngày, vượt quá tình bạn và chạm đến một thứ tình cảm lớn hơn.

Họ đến với nhau nhẹ nhàng như bầu trời tìm đến những cơn mưa rào sau một mùa hè khô cạn, như cách nắng tìm về mưa để thành dải cầu vồng bảy sắc, như làn gió trời mơn man khẽ ru những đám mây… Họ đến với nhau như đã từng qua bao lần lạc mất, bàn tay buông ra sẵn sàng có một bàn tay nắm lấy… Tình yêu giản dị, không tô vẽ, màu mè, ngỡ như chỉ cần được bên nhau thì tất cả đã là quá đủ… Họ âm thầm đến với nhau không một chút ồn ào… Họ yên lặng với tình yêu, và bình lặng với chính tình yêu. Một thứ tình cảm không nhiều xáo trộn, không vấp phải những quãng bộn bề hay chua xót cứ lặng lẽ chảy trôi từng ngày nơi hai con tim…
Nhận ra anh trong mơ
Nguyên Khang điềm đạm, chín chắn trong những khoảng lặng của tình yêu. Vy Linh sâu lắng, ngọt ngào trong cách quan tâm, sẻ chia, và vun vén cho mối quan hệ của họ. Cả hai cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có, và an yên với chính tình cảm của mình. Tình yêu của họ như một bức tranh cuốn hút biết bao người bởi chiều sâu của gam màu trầm đó.

Thế nhưng.

Không lâu sau, Nguyên Khang được bổ nhiệm chuyển công tác ra nước ngoài để phục vụ công việc cho một chi nhánh của công ty ở đó. Anh đã tìm mọi cách để từ chối nhưng không được. Và, họ buộc phải ở xa nhau, một sự cách rời không ai mong muốn…

Ngày anh đi. Sân bay đông đúc những cuộc hội ngộ và chia ly của biết bao người xa lạ. Khó có thể ngờ, có một ngày cô phải đưa tiễn anh ở sân bay. Anh đứng trước mặt cô vẫn với nụ cười đó, gương mặt đó, ánh nhìn đó, nhưng chỉ ít phút nữa thôi, tất cả sẽ ở cách cô đến nửa vòng trái đất. Anh ôm chặt tấm thân bé bỏng đang run rấy của cô, bàn tay xoa nhẹ lên tóc:

- Anh sẽ về. Đợi anh!

Nước mắt Vy Linh lăn dài trên má, đôi mắt nhòa lệ.

- Em sẽ chờ.



Máy bay cất cánh đưa người cô yêu đến một bầu trời xa xôi. Ở nơi đó không có hình bóng cô, không có con đường lúc xưa từng hò hẹn, không có những góc phố, những quán cà phê thân quen… Ở đó, chỉ có nỗi nhớ gửi vội bằng vài dòng email, chỉ có bàn tay chạm khẽ lên màn hình để cảm nhận gương mặt đang xa cách, chỉ có những chiều mưa buồn vì nhớ một người đến quay quắt, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài vì tình yêu cho một người ở xa…

Những ngày đầu xa nhau…

Anh vẫn đều đặn gọi điện và gửi email rằng “Anh nhớ em rất nhiều. Anh yêu em rất nhiều…”.

Giọng nói thổn thức qua điện thoại của anh chan chứa những yêu thương, những nhớ mong chỉ chực trào ra trong nước mắt. Vy Linh hiểu, trong lòng anh có cô.

Thời gian vẫn tiếp diễn vòng quay từng ngày như nỗi nhớ cứ đong đầy thêm từng giây, từng phút. Cô đếm đến ngày anh trở về để lại được kề vai nhau như ngày xưa…

Một thời gian sau khi xa nhau…

Những cuộc điện thoại thưa dần, những email ngắn lại chỉ còn vài ba chữ. Mới đầu cô thắc mắc với anh và nhận được lý do rằng anh bận. Cô tin anh, thông cảm cho công việc mỏi mệt của anh và vẫn luôn chờ tin trong mong nhớ. Thế nhưng, về sau, anh không còn thường xuyên mở webcam khi hai người cùng nói chuyện, những câu chữ lạnh nhạt dần và ít hẳn. Có lúc đến một tuần liền mà cô không nhận được một cuộc gọi nào từ anh. Và cô hiểu rằng, có điều gì đó đang bất ổn.

Thời gian trôi trong lặng lẽ. Đã khá lâu rồi cô không nhận được một cuộc gọi nào từ anh. Cô bắt đầu hoang mang và đợi chờ trong mệt mỏi.

Tối hôm đó, cô nhận được một email từ anh. Bức thư ngắn ngủi chỉ có vài chữ: “Mình chia tay nhé! Anh xin lỗi!”.

Vy Linh không trả lời thư, cũng không tìm cách liên lạc với Nguyên Khang. Cô không còn muốn biết vì đâu anh lại thay đổi, vì đâu mọi thứ lại xảy ra như thế mà chỉ giữ yên lặng.

Đến phút cuối, anh vẫn không nói một lời nào với cô. Tất cả đã kết thúc sau một cái email chỉ vẻn vẹn bảy con chữ…
Và thế là họ chia tay, không một lý do, không một lời giải thích. Không cần biết lúc trước tình yêu dành cho nhau đã lớn đến đâu, không cần biết nhớ thương đã thân thuộc và thành thói quen từ thưở nào, chỉ biết rằng một người đã chọn dừng lại thì cuộc tình này sẽ chẳng còn đi được về đâu. Họ xa nhau lặng lẽ như chính cái cách họ yêu nhau. Họ âm thầm buông tay như cái cánh họ bước vào trái tim nhau chầm chậm. Anh sẽ nhớ về cô như một hồi ức, như một đoạn đường có lá và mây lặng lẽ trôi. Còn cô…?

Tình yêu của cô dành cho anh vẫn thế, vẫn ngọt ngào, vẫn dịu dàng, vẫn vẹn nguyên như lần đầu anh nói yêu cô. Trái tim cô chưa một lần thay đổi. Nhưng cô yên lặng, không níu kéo, không van xin… bởi cô vẫn tin rằng nếu anh thực sự là của cô, anh sẽ quay về…

Bạn bè vẫn thấy cô mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra, ai cũng bảo rằng cô mạnh mẽ. Nhưng có ai biết, hằng đêm nước mắt của cô vẫn rơi theo từng nỗi nhớ; cảm giác trái tim mình như bị ai bóp nghẹn, đau thắt đến không thở được… Hình bóng anh cứ quẩn quanh trong tâm trí cô, kỉ niệm ùa về theo từng cơn gió, từng hạt mưa… Cô nhớ anh đến nao lòng nhưng không dám nói, cô muốn anh quay lại để bên cô như những ngày xưa, để được chở che, được chăm sóc…

Thế nhưng, cô chờ mãi, chờ hoài mà anh vẫn chưa quay lại…

***

Bản nhạc không lời vẫn dang dở trên cây vĩ cầm. Cô khẽ ngước mắt để nhìn gương mặt mình nhớ nhung biết bao lâu nay. Anh vẫn thế, vẫn vẻ điềm đạm và ánh nhìn khiến người ta thấy an tâm và bình lặng. Sau hai năm ra nước ngoài, anh về nước và tìm gặp cô như kịch bản của một bộ phim nào đó. Nhân vật nam chính sẽ trở về, gặp gỡ nhân vật nữ và tình yêu sẽ quay lại ư? Cô không tin vào phim ảnh nhưng phải chăng…
Nguyên Khang đứng dậy, nắm chặt lấy tay cô và nói:

- Đi theo anh!

Vy Linh chỉ biết đi theo bàn tay đang xiết chặt lấy mình không buông mà chẳng biết mình đang đi tới đâu.

Anh đưa cô ra tới biển. Tiếng rì rào của sóng bạc đầu vỗ vào vách đá giữa đêm thanh tịnh. Bãi cát trải dài, xa xôi như nỗi nhớ. Xung quanh chỉ có anh, cô và biển đêm mênh mông như tình yêu của cô. Bàn tay anh nắm lấy tay cô. Những ngón tay lại đan vào nhau sau bao ngày xa cách.

Anh muốn quay lại, được không em?

Vy Linh thấy trái tim mình đập mạnh. Cô ôm chầm lấy anh như vô thức. Bàn tay cô siết chặt lấy anh như không muốn phải xa nhau thêm một phút giây nào nữa. Hơi ấm từ người anh tỏa ra như đốt cháy hết những nhớ nhung, những đắng đót bấy lâu nay cô trải qua. Nước mắt lại lăn dài trên má. Cô vẫn chưa nói được lời nào…

Có đúng là anh đã trở về với cô sau những ngày xa cách ấy không? Có phải là cô sẽ lại có anh, lại được yêu anh và được vùng vẫy trong tình yêu? Mình sẽ lại được bên nhau đúng không anh?

Bỗng cô thấy người mình lạnh ngắt. Cô nhìn vào chàng trai đang đứng trước mặt mình đầy hoảng hốt. Anh đang dần dần tan ra rồi hòa vào với biển. Cô đưa tay với mãi, với mãi… Chỉ còn tiếng sóng. Và màn đêm âm u.

Ánh nắng nơi cửa sổ chiếu thẳng vào mắt và khiến cô choàng tỉnh giấc. Nước mắt lăn khẽ cùng những hối tiếc, nhớ nhung.

Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Không còn nữa ánh nến và khúc vĩ cầm đánh dở, không còn nữa tiếng sóng và màn đêm, và không còn anh, không còn câu nói anh muốn quay về…

Linh mỉm cười, bất giác thấy mình hạnh phúc. Tình yêu của cô, dù mong manh nhưng ôm ấp trọn vẹn một mối tình xa. Như vậy, không bao giờ khiến Linh thấy hối tiếc vì đã đợi chờ.


Lần đầu tiên…


Linh vừa tròn mười tám – cái tuổi mộng mơ đẹp đẽ nhất của người thiếu nữ. Linh đã đi trong mưa, chạy trong mưa và khóc cùng với mưa xối xả. Ngày đặc biệt ấy Linh chờ đợi một người – người đặc biệt. Nhưng người ấy không đến, mang bao tủi hờn và tổn thương giẫm đạp chồng chất lên trái tim của cô. Linh buồn đến vụn vỡ, thân hình mảnh mai như tan trong màn mưa màu bạc. Đêm ấy, Linh sốt cao.

- Hôm qua mày đi đâu đấy? Cả đêm tao không thấy mày về!

Thằng bạn cùng phòng hất hàm hỏi.

- Chơi. Mày hỏi làm gì? - Duy đáp, gọn lỏn, tỉnh bơ.

- Cái Linh nó chờ mày, nó gọi cho tao. Tao thấy nó khóc. Mà hình như hôm qua là sinh nhật nó hả? - Thằng bạn lại hỏi tiếp.

Lần này Duy im lặng. Năm phút sau, Duy bỗng nhiên trả lời.

- Lỡ hẹn. Tao đi chơi về muộn. Thấy khuya rồi nên tao không qua.

- Nó ốm đấy! Nghe bảo sốt cao.

Thằng bạn nói nốt vài từ cuối cùng rồi ngán ngẩm đi ra phía ngoài cửa, đóng “sập” một cái bỏ lại Duy với những bóng nước nhòe trên mắt. Tự nhiên Duy thấy cổ họng đắng và gò má mình ươn ướt. Duy tự nhìn mình trong cái gương nhỏ treo lủng lăng trên tường của căn nhà cấp bốn xập xệ.

- Thằng đểu!

Duy cười nụ cười nửa miệng mỉa mai. Rồi anh gục xuống giường, khóc rấm rứt.

Lần thứ hai…

Linh tròn hai mươi tuổi, cái tuổi thôi bồng bột và bớt trẻ con. Ở tuổi này, hầu hết những người con gái cho mình nhiều quyền lựa chọn. Nhưng Linh vẫn chỉ chọn một người – là Duy.

Những năm tháng hai người bên cạnh nhau không ngắn, cũng chẳng quá dài. Nhưng Linh tin vào trực giác của mình, rằng cô đã tìm được một người đàn ông tốt. Người ấy nhất định sẽ làm cho Linh hạnh phúc. Với người con gái, chỉ cần hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thôi là mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng…

Hạnh phúc thì bao nhiêu mới vừa, bao giờ mới đủ?

Linh không cân, đo, đong, đếm được, càng không thể cầm nắm thành hình thành khối.

Thế nên… Linh lơ ngơ giữa đi và ở, giữa được và mất. Khi ấy, Duy làm Linh vụn vỡ lần thứ hai…

- Hôm qua anh đi đâu thế?

Cô hỏi nhỏ khi đang nằm gọn trong vòng tay của Duy.

- Chơi. Sao?

Duy uể oải đáp.

- Hôm qua… sinh nhật em. Em chờ nhưng không thấy anh đến.

Linh bẽn lẽn, đôi bàn tay trắng ngần, nhỏ xíu vặn vẹo vào nhau như sợ sệt.

- Bận. Chúc mừng sinh nhật.

Duy hờ hững. Đặt một cái hôn nhẹ lên gò má Linh. Nơi ấy, những giọt tròn đang lăn, đôi mắt hoe đỏ, rèm mi đẫm nước. Nhưng Linh khóc một cách trật tự và ngoan ngoãn. Linh thậm chí còn không dám nấc.

- Về đi, anh phải đi bây giờ!

Duy buông lơi cô ra khỏi vòng tay mình, vội đứng dậy tìm cái áo sơ mi treo trên giá. Lúc Duy ra khỏi cửa, toan nổ xe phóng đi thì Linh ngập ngừng.

- Em nhìn thấy anh đi với cô ấy…
Lỡ hẹn
Linh lau nước mắt, xách túi ra về. Cô không cần Duy chở, không cần nghe lời giải thích, cứ thế bước đi. Mỗi bước đi của Linh nặng nhọc và mệt mỏi. Linh không biết mình đang trông đợi điều gì, chờ đợi điều gì. Những niềm tin hão huyền thuở mười tám đẹp như mơ ấy có lẽ với cô đã quá xa vời. Nhưng ở tuổi hai mươi, Linh vẫn còn luyến tiếc, cô muốn được chờ đợi thêm một lần nữa.

Sau khi Linh đi, Duy xuống xe, bước vào nhà, nằm vật trên giường với cơn bão lòng. Anh sợ thấy Linh khóc, sợ phút chạm mặt cô chạm phải những giọt nước mắt trong như thủy tinh. Thấy mắt Linh buồn, Duy hoảng hốt. Đã bao lần anh bị ám ảnh bởi câu nói: “Mình chia tay anh nhé!”. Đó là điều mà Duy sợ hãi nhất khi đối diện với Linh. Nhưng hết lần này đến lần khác anh làm cô như tan vỡ. Mỗi câu nói nhẹ như thinh không của Linh cũng khiến Duy trăn trở. Bởi Duy sai, bởi anh đào hoa với những cô gái khác, đa tình với tất thảy những bóng hồng quanh mình… nhưng… Duy lạnh lùng và vô tâm với Linh biết mấy. Duy thấy cổ mình nghẹn đắng. Nước mắt cứ thế tuôn trên hai gò má. Duy run rẩy với cảm giác tội lỗi bủa vây.

Lần cuối…

Là khi Linh ra sân bay, quyết tâm đến với một miền đất mới. Cô không hy vọng tình yêu mình đủ lớn để ấp ủ một mối tình xa. Nhưng… cô lại mong chờ điều ấy biết nhường nào.

Trước khi đi, Linh hỏi ý kiến Duy, Duy đáp khẽ.

- Ừ, em đi đi. Anh chờ!

Lần đầu tiên Duy nói sẽ chờ Linh. Lần đầu tiên Linh không phải là người chờ đợi. Đó cũng là lần đầu tiên mà Linh nhìn thấy Duy khóc vì mình. Mắt anh hoe đỏ, giọng mũi như bị nghẹt lại, nhưng vẫn trầm ấm và thân thương vô cùng.

Linh vòng tay ôm lấy Duy, hôn lên má và thì thầm bên tai.

- Một tuần nữa em đi.

Nói xong Linh dụi đầu vào vai Duy như mèo con nhõng nhẽo. Chưa bao giờ cô cho phép mình làm thế, chưa bao giờ cô muốn gần Duy hơn lúc này. Có lẽ bởi vì Linh sắp xa Duy, sắp không còn có thể vòng tay bên cạnh và ôm ghì lấy Duy như lúc này nữa. Nên Linh tỏ ra sợ sệt, và yếu đuối.

- Mình chia tay nhé!

Câu nói của Duy khiến Linh muốn tin là đùa cợt. Nhưng càng muốn tin thì càng không thể. Bởi anh đã vừa dứt tay cô ra khỏi mình, đã nhìn cô bằng một đôi mắt nghiêm nghị. Vẻ bất cần hằng ngày đâu mất, đối diện với Linh lúc này là một người thực sự muốn chia tay.

- Anh chán ngấy em rồi, Linh à!

… Là một người thực sự chán ngấy Linh…

- Em nghĩ anh sẽ chờ em sao? Em ngốc thế? Có bao giờ anh chờ em chưa?

… Là một người thực sự chưa bao giờ chờ đợi Linh…

- Anh còn bao nhiêu cô gái bên cạnh, họ xinh hơn em, giỏi hơn em, sao anh lại phải phí thời gian để chờ đợi em?

… Là một người thực sự coi Linh như vô hình trong cuộc sống…

Linh chết lặng, mắt lưng tròng. Nước mắt thậm chí còn không thể chảy xuôi. Thứ máu nóng trong tim như chảy ngược vào trong. Và Linh thẫn thờ, ngồi bó gối.

- Anh muốn chia tay em thật sao?

- Anh đùa em làm gì? Em đi rồi, mỗi đứa một đường, không ai còn dính líu gì tới ai nữa.

Duy nói khô khốc. Cầm trên tay cốc lạnh, Duy tu ực một hơi rồi đặt mạnh xuống bàn.

- Em cũng sẽ chia tay anh, thật đấy! Lần này em không chờ đợi anh nữa đâu.

Linh rơm rớm, nhưng giọng quả quyết. Và Duy cười to, bật lên thành tiếng.

- Anh đã bắt em chờ anh bao giờ chưa? Là tự em đấy chứ!
***

Linh đi trong chiều mưa đưa tiễn vắng bóng một người. Người con trai ấy không đến để tiễn chân cô, không một tin nhắn chúc bình an và không có bất cứ một dấu vết nào để chứng tỏ rằng anh còn tồn tại trong cuộc sống của cô. Duy lặn mất tăm không sủi bọt, thậm chí anh bạn cùng phòng của Duy cũng ái ngại khi cho Linh biết rằng Duy không về nhà cả tuần rồi. Cho đến lúc Linh đi, Duy vẫn biến mất hoàn toàn. Biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cô.

“Một tuần… chắc là anh ngủ ở nhà những cô gái bên cạnh anh, Duy nhỉ?

Một tuần… chắc với anh chỉ ngắn ngủi như một giây, chẳng có một chút ý nghĩa nào đâu, Duy nhỉ?

Một tuần… sự kết thúc nặng nề mà em đang mang chắc không là gì trong anh đâu, Duy nhỉ?

Phải rồi, vì anh đâu có yêu em.”

Linh tự nói chuyện với mình và với Duy trong tưởng tượng. Xét cho cùng thì Linh chẳng còn gì để lưu luyến nữa. Cô thả bay những cánh hoa vàng mỏng manh trong làn mưa bay nhẹ, quay đầu mỉm cười chào mẹ lần cuối trước khi đi, trong đôi mắt nhòe nhoẹt nước, Linh chỉ mong sao cái dáng cao gầy ấy khuất hẳn khỏi mắt mình. Bởi vì đâu mà cái dáng thân quen ấy án ngữ quá lâu trong tầm nhìn của cô đến thế? Có phải đã đến lúc để gột sạch đi không? Để sau cơn mưa trời lại sáng, và sau những giọt nước mắt này không còn tồn tại người con trai với cái tên quen thuộc ấy…

Ba tuần sau khi ổn định nhà ở, lịch học và tìm kiếm việc làm thêm, Linh gọi về cho mẹ để khoe những gì mới mẻ mình vừa làm được. Cô tự hứa với mẹ sẽ mạnh mẽ, sẽ tự lo liệu hết tất cả. Và trong suốt khoảng thời gian đầu ấy, nếu cô chưa thu xếp ổn thỏa thì sẽ không liên lạc với gia đình.

- Con ổn chứ?

- Vâng, con ổn mẹ ạ. Mọi thứ đều ổn. Ở nhà sao rồi mẹ?

- Mọi người ở nhà đều khỏe. Nhưng mà Linh này…

- Dạ?

- Thằng Duy…

- Sao thế mẹ?

Linh thấy mặt mình tái đi khi nghe vang lên bên tai cái tên ấy – tên người con trai mà cô đã từng yêu… đã cố quên… nhưng chưa bao giờ có thể.

- Nó mất rồi con à…

Mẹ ngần ngại cố nói những câu cuối cùng. Cuộc điện thoại rơi vào im lặng. Linh nghe tai mình như ù đi, mắt cô không biết bao nhiêu là nước, cứ khóc như một thói quen. Người con trai ấy, lần nào cũng là người con trai ấy khiến cô phải khóc. Linh bất lực với chính mình, tim đau nhói.

- Mẹ không liên lạc được với con. Ngay sau hôm con đi thì bạn của thằng Duy tới nhà mình. Nó bảo Duy là bạn trai của con, muốn báo cho con một tiếng. Duy không ra tiễn con được vì trên đường ra sân bay bị tai nạn xe, máu chảy nhiều lắm, đi cấp cứu gấp nhưng không kịp. Con có biết thằng Duy bị máu khó đông không? Nó ra đi đúng ngày mà con sang bên ấy…

Cuộc điện thoại bị ngắt quãng bởi sự đau đớn đến tột cùng. Linh bàng hoàng hoảng hốt. Cô không muốn tin vào tai mình. Vừa lúc ấy, bên ngoài có chuông báo nhận thư tín từ Việt Nam gửi sang. Linh thẫn thờ đi về phía cửa, nhận phong thư vừa được gửi. Dòng chữ trên bì thư làm Linh choáng váng.

“Gửi Ngọc Linh bé bỏng,

Em sẽ mạnh mẽ, đúng không?

Em sẽ hạnh phúc, đúng không?

Em sẽ quên anh và tìm được một người xứng đáng với em hơn anh, đúng không?

Chỉ khi nào em gật đầu thì anh mới cho phép em đọc tiếp những dòng bên dưới. Nhớ nhé! Không ăn gian đâu nhé!



Lần đầu tiên, sinh nhật năm mười tám tuổi của em, anh đến muộn. Vì anh đã tích cóp một món tiền đi mua quà cho em từ công việc làm thêm ở tiệm bánh. Em còn nhớ lúc anh bảo sẽ đi làm ở tiệm bánh, em đã trêu anh như thế nào không?

“Con trai mà đi làm bánh á? Chẳng ra dáng nam tử hán tí tẹo nào, mặc tạp dề, cổ đeo nơ, người toàn mùi bơ sữa.”

Nhưng anh thấy niềm hạnh phúc của mình ngập lên từ những nụ cười của em. Anh nhận ra rằng nhìn thấy em vui là mình đã đón nhận được niềm hạnh phúc lớn biết nhường nào. Vì thế mà anh quyết tâm đi làm, để rồi đổi lại, ngày sinh nhật em, anh mua một quả cầu tuyết, trong đó tuyết rơi thật đẹp, có đèn, có nhạc… Anh hồ hởi mang đến tặng em nhưng vô tình vấp ngã, tay anh bị rạch bởi một mảnh vỡ từ quả cầu thủy tinh ấy. Máu đã chảy rất nhiều, rất nhiều…

Anh lịm đi và tự thấy mình là một thằng vô dụng.

Lần thứ hai, sinh nhật em tròn hai mươi tuổi. Lần này anh đã tự hứa sẽ không làm em tổn thương thêm nữa. Anh cùng cô bạn ở lớp đại học đi chọn mua cho em một con gấu bông. Em đã từng nói rằng em rất thích những con gấu nhỏ nhỏ xinh xinh, chúng đáng yêu và xinh xắn. Phải rồi, vì em giống như một thiên thần nên mọi thứ với em đều trở nên đáng yêu và xinh xắn. Anh nhớ nụ cười híp mắt của em, cả lúc em buồn, đôi mắt cụp xuống như một đường chỉ mỏng. Anh nhủ mình phải làm cho đôi mắt ấy luôn cười, luôn tươi tắn. Nhưng anh lại một lần nữa thất hứa với em, thất hứa với chính mình. Lúc qua ngã tư, một cái xe vượt đèn đỏ phi lên, khiến anh và cô bạn cùng ngã xuống đất. Máu lại chảy, chảy nhiều lắm. Đến bản thân anh còn thấy run sợ với dòng máu nóng của chính mình. Rồi anh bị đưa vào viện, như một cái cây thiếu nắng, anh nằm dài trong đó để tự dằn vặt mình là một thằng vô dụng…

Sau lần đó, anh không cho phép mình có thêm lần thứ ba nào nữa. Đó cũng là lúc em quyết định đi du học. Có lẽ anh và em đúng là cặp bài trùng, chúng ta đọc được suy nghĩ của nhau phải không em? Lúc bên nhau dẫu có thế nào cũng cố gắng để được ở bên nhau, lúc cảm thấy cần rời xa thì tự khắc sẽ rời xa nhau. Mãi mãi…"

Bức thư ướt sũng nước mắt. Linh thấy tiếng khóc của mình khản đặc. Chẳng phải vì Duy lạnh lùng, vì Duy đào hoa hay đa tình… mà tất cả là do Linh đã quá vô tâm. Cô thậm chí không biết bạn trai mình làm gì, ở đâu và anh cảm thấy như thế nào. Linh tự trách mình chỉ biết chờ đợi như một con ngốc, không biết ghen và cũng không bao giờ đòi hỏi anh phải giải thích. Linh cứ chờ, cứ chờ như một điều hiển nhiên mà cô cho rằng phải thế. Để rồi… tự cô đã xa rời người mà cô yêu thương nhất. Mãi mãi…


---

Linh thu xếp trở về Việt Nam, tròn một trăm ngày mất của Duy. Linh ra thăm mộ anh, thấy cỏ còn xanh lắm. Những vệt sương đọng mờ ảo trên nhành cỏ xanh buổi bình minh hắt lên những tia nắng hồng yếu ớt. Linh đặt lên ngôi mộ một vòng hoa cúc trắng. Cô nhìn như thôi miên vào khuôn ảnh của Duy. Trong khuôn ảnh đó, Duy mỉm cười, đôi mắt nâu ân cần và ấm áp. Linh đặt tay mình lên ngôi mộ, như thấy mình đang nắm lấy bàn tay Duy, cô khẽ thì thầm.

- Em về rồi. Là em đã lỡ hẹn với anh. Không phải tại anh, chưa bao giờ là tại anh cả, Duy à!

Linh ngồi ở đó từ buổi bình minh đến chiều hoàng hôn muộn, khi ánh tím phía đường chân trời như ập xuống. Suốt khoảng thời gian ấy, một con bướm vàng khẽ đậu trên tay Linh, đôi cánh vỗ nhẹ nhưng bướng bỉnh không chịu bay đi. Linh mỉm cười, bất giác thấy mình hạnh phúc. Tình yêu của cô, dù mong manh nhưng ôm ấp trọn vẹn một mối tình xa. Như vậy, không bao giờ khiến Linh thấy hối tiếc vì đã đợi chờ.

Cuộc sống là những bấp bênh, nhưng điều quan trọng là tìm thấy niềm hạnh phúc an nhiên giữa đời.

Bởi…

Hạnh phúc bao nhiêu cho vừa, bao nhiêu là đủ...

Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi...


Em những ngày gồng mình chống chọi với nỗi nhớ, sợ hãi trong chênh vênh nhớ thương.

Những ngày cuối tuần nhiều hoang hoải. Em co ro trong những kỉ niệm xưa cũ, thấy vết thương xưa lại nhói đau… Mùa Đông, se sắt gió, lãng đãng mưa. Em một mình đi dọc các con phố Hà Nội, gói cho đủ đầy mùi vị của mùa Đông, của Hà Nội và tự nhủ với lòng mình, em đang hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.

Và đi giữa đất trời Hà Nội, em, bâng quơ nghĩ đến anh. Anh ở đâu giữa đời em, giữa gió mưa rét buốt lúc này.

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

Dạo này em hay tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và những lúc như thế, em cứ nghĩ mãi về anh, dù chẳng còn lí do gì để làm thế. Em đã quên anh, quên rất lâu rồi ấy và cảm xúc, những nhớ những thương trong tim cũng nhạt lắm rồi. Có chăng, những gì còn sót lại, chỉ là một thói quen, một cảm giác, và một khoảng trống hun hút rơi rớt lại.

Một ngày gió mùa ùa về bất chợt. Chạy xe chầm chậm trên phố, hít hà mùi mưa và cái lạnh phảng phất trong không khí. Rồi hít cho căng đầy lồng ngực mình một đêm mưa và em mỉm cười khi nhớ đến anh. Chúng mình đã gọi nhau là Người – Quen – Cũ, thì có nghĩa là một người – đã – cũ – lắm – rồi.
Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

Mùa Đông về. Em lại đan khăn cho một người con trai khác – dĩ nhiên, không phải anh. Rồi em sẽ thay tấm ảnh của anh trong ví, bằng ảnh của một người con trai khác – tất nhiên, cũng không phải anh. Sẽ là những mắt cười, môi hôn và những nhớ nhung – giống như tình cảm ngày xưa cũ – nhưng hiển nhiên, anh biết mà, không phải dành cho anh nữa… Khi đã trở thành hai đường thẳng song song, có nghĩa là chúng ta có quyền yêu thương một người khác nữa.

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

Những ngày bão về. Sóng sánh và hoang hoải nỗi nhớ. Kỷ niệm xưa cũ những tưởng vụn vỡ và có thể quên đi…

Đêm muộn, vẫn sẽ lạnh lắm, ra đường, nhớ mặc ấm nhé anh!

Đêm qua, thấy nick anh sáng, và vẫn avatar xưa cũ… Em định buzz, rồi nói vu vơ vài câu. Nhưng rồi lại thôi.

Vì vốn dĩ chẳng có gì, chẳng còn gì. Và chẳng cần thiết nữa…

Lẽ ra em có thể lại yêu anh, có thể tha thứ, chấp nhận mà bỏ qua tất cả để được bình yên bên anh. Đám bạn vẫn thường nói em ngốc, rằng anh là người hoàn hảo và con trai ai chẳng có lúc lăng nhăng. Nhưng em hiểu rằng, lừa dối đồng nghĩa với việc anh muốn rời bỏ tình yêu nơi em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vì thế, hãy cứ ra đi khi em không thể làm bến đỗ bình yên trong cuộc đời anh.

Chỉ là… còn một câu hỏi vẫn luôn nhức nhối không thôi…

Nếu em yêu người khác, anh có tiếc không?

Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu?

Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?

Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.

Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.

Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh giành cho em.

Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.

Em nhớ anh… là em nói thật.

Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?

Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.

Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.

Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh giành cho em.

Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.

Em nhớ anh, nhớ lúc anh tức giận vì em biếng ăn, em thức khuya.

Em nhớ anh, nhớ từng dòng tin nhắn, nhớ những cuộc điện thoại hỏi han trong vội vã.

Em nhớ anh, nhớ giọng nói nồng nàn và mạnh mẽ.

Em nhớ anh... là em nói thật
Nhưng em không dám, không dám một lần thử đối mặt với tình yêu của anh.

Em trách anh, trách anh sao yêu em, yêu một cô gái đã từng tổn thương để cô ấy luôn nghi ngờ, không dám tiếp nhận.

Em trách anh, trách anh yêu một cô gái từng bị bỏ rơi để giờ đây cô ấy nhìn đâu cũng thấy giả tạo, ai tốt với cô ấy, tối về cô ấy cũng phải suy nghĩ.

Em trách anh, trách anh yêu một cô gái ngây ngô trong tình yêu chỉ biết yêu và yêu, yêu không tính toán so đo…

Em trách anh, trách anh quan tâm em quá, dịu dàng với em quá, trách anh lo lắng chăm sóc em nhiều quá.

Em trách anh, trách anh nuông chiều em quá, yêu thương em quá.

Em trách anh, trách anh không hiểu em, trách anh vội vàng tin vào những lời em nói dối, nói “em không yêu".

Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu?

Em sợ tình yêu là giả dối nhưng “Em nhớ anh… là em nói thật”, anh biết không?

Người quan tâm em nhất không phải là người em yêu nhất, cũng không phải người sẽ theo em suốt cuộc đời, nhưng để lại cho em những ấn tượng vô cùng đặc biệt.


Là người không nhắn tin yêu em mỗi ngày nhưng sẽ gọi em dậy đi học mỗi sáng, dặn dò cẩn thận những thứ cần làm và không quên chúc em một ngày tuyệt đẹp.

Là người không thông minh nhất nhưng đủ khả năng trả lời tất tần tật các câu hỏi của em về bài học, cho dù câu hỏi ấy hóc búa mức nào, người này sẵn sàng ngồi hàng giờ ở thư viện để tìm lời giải.

Là người cáu nhặng lên khi em chưa học bài đã đi chơi, sẵn sàng dành hàng giờ để nói cho em về ý nghĩa của việc học. Là người ngồi dạy em cẩn thận những bài em không hiểu rồi thở phào khi em trả lời "e thuộc hết rồi"

Là người update status của em liên tục nhưng ra vẻ "không biết gì". Thỉnh thoảng nhắn những tin như "Em dạo này cũng ghê gớm nhỉ" để mặc em ngơ ngác nhắn lại "Sao ạ, em không hiểu gì cả".

Là người lắng nghe những rắc rối trẻ con của em. Lắng nghe nhưng luôn im lặng để em tự giải quyết vấn đề của mình. Bởi người này biết cần để em tự trải nghiệm, tự lớn lên, tự vấp ngã.

Là người sẵn sàng bỏ giờ làm khi em gọi điện cầu cứu hay bỏ cả đống việc để ngồi cạnh em khi em suy sụp.

Là người đau đáu suy nghĩ "Vì một người mà hành hạ bản thân có đáng không" khi thấy em thất tình, bỏ ăn bỏ ngủ

Là người cho em mượn vai khi em buồn, ôm em khi em khóc, an ủi em khi em khó nhọc và giúp đỡ âm thầm mà không để ai hay.
Người quan tâm em nhất
Là người hét ầm lên khi em cắt tóc bởi "tóc em đang đẹp, không được cắt", xót xa nhìn mái tóc em ngày xưa giờ ngắn ngủn, nhìn thấy em cười mà mặt vẫn méo xệch "em thích là được, nhưng anh vẫn thích tóc em ngày xưa hơn".

Là người duy nhất nhận ra áo em rách hay giày em hỏng, dành cả buổi đi shopping mua đồ cho em dù khi tặng thì tỏ vẻ "Không có gì, chỉ tình cờ thấy cái này đẹp nên mua".

Là người nhớ sinh nhật em, dành cả buổi mua quà cho em dù lúc ấy em đang bên người khác.

Là người luôn xuất hiện bên em kịp thời, giải nguy cho em những khi em mắc kẹt hay gặp nguy hiểm.

Là người biết tất cả mọi sở thích lẫn thói quen của em, biết em hay đi ăn ở đâu, có tật xấu gì, nhắc em không được ăn thứ này thứ kia vì "Không tốt cho sức khỏe".

Là người khoe khoang thành tích của em, dù khi bạn bè hỏi "Cô bé này là gì của mày?" thì không trả lời được.

Là người gọi điện cho em khi em đang ở mình mình vì "Ngoài trời đang mưa, anh biết em sợ sấm".

Người nhường cho em suất ăn của mình và sẵn sàng mua thêm nếu em nói "Anh ơi em đói".

Người mặc áo cho em khi em lạnh, còn mình chịu rét run.

Người thích xoa đầu em và gọi em là nhóc hay cả khi em đang học đại học.

Người có thể không quá yêu em, nhưng trong tim luôn cho em vị trí số một.

Người đó có thể là bạn bè, thầy cô, gia đình, có thể là anh trai, anh kết nghĩa, hay...người đặc biệt. Đó có thể không phải là người em yêu nhất, cũng không phải người sẽ theo em suốt cuộc đời, nhưng sẽ để lại những ấn tượng vô cùng đặc biệt..

Ở khoảng cách mà em có thể quay lại là nhìn thấy, để có thể an tâm mà bước về phía trước, với một niềm tin rằng anh vẫn luôn ở trong tầm với của em.


Anh!

Chúng ta quyết định để dành cho mỗi người một kỳ nghỉ dài mà không có nhau, khi những cuộc cãi vã, căng thẳng chẳng đầu chẳng cuối cứ lung lay mãi cái gốc rễ của mối quan hệ mà anh và em đã tận tâm vun vén thật nhiều. Mặc dù không muốn, nhưng chúng ta buộc phải tự mình giải quyết những khúc mắc nảy sinh xuất phát từ mỗi người.

Và em nghĩ, chỉ có xa nhau một thời gian mới khiến chúng ta có thể bình tâm lại, mới có thể khiến anh và em nhận ra những tật xấu của bản thân, để biết trân trọng tất cả những biến cố đã vượt qua, hoặc sợi dây tình cảm đã bám chặt đến nỗi tất cả bỗng thành thói quen.

Khi tạm thời chia phôi, con người ta mới nhận ra cần có nhau như thế nào, để rồi chiêm nghiệm hết câu nói: “Tình yêu như không thể tồn tại quá nhiều vết nứt. Khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, nhất định phải tìm cách hàn gắn lại”. Chính khoảng cách là mối hàn tốt nhất cho tình yêu.

Nhưng, anh à, đừng xa em quá lâu, vì em sợ khoảng cách quá xa sẽ rút ngắn tình cảm, vì em sợ bỗng dưng một ngày trở lại, chúng ta lại nhìn nhau như hai kẻ xa lạ. Những thay đổi trong quá trình xa nhau ấy, ngộ nhỡ đẩy hai ta càng xa thêm. Em cũng mâu thuẫn nhiều lắm. Vì khoảng cách và thời gian như một con dao hai lưỡi, nó có thể hàn gắn một mối quan hệ, nhưng cũng có thể đập vỡ tan một mối quan hệ.

Chỉ xa em một chút thôi nhé!
Vậy thì, chỉ tạm xa nhau một chút thôi anh nhé, rồi sau đó trở lại với em, nguyên vẹn là người mà em yêu, nguyên vẹn là người đã từng chỉ dành tình cảm cho em.

Bởi vì em không dũng cảm, bởi vì em quá yếu mềm, nên em sợ rằng khi buông tay ra, sẽ không thể nắm lại bàn tay anh nữa.

Bởi vì em không đủ tự tin, bởi vì em còn thấy tự ti khi đối diện với chính bản thân mình, huống hồ là trước tình cảm của anh, và trong tình yêu của chúng ta. Chỉ cần một chút biến động là có thể khiến em không ngừng lo lắng, chỉ cần một ý nghĩ tiêu cực, là em có thể dễ dàng tuyệt vọng.

Chỉ xa nhau một chút thôi anh nhé, ở khoảng cách mà em có thể quay lại là nhìn thấy, để có thể an tâm mà bước về phía trước, với một niềm tin rằng anh vẫn luôn ở trong tầm với của em.

Chỉ xa nhau một chút thôi, vì khi đi xa quá, lúc muốn trở về tìm lại mà chẳng thấy nhau đâu nữa.

Chỉ xa nhau một chút thôi, vì cuộc đời rộng lớn, ngộ nhỡ lại lãng quên nhau trong dòng người.

Có thể vì em quá cả nghĩ, cũng có thể là em lo lắng thừa. Khi nhiều người vẫn nói em là con ngốc mà cứ chạy theo những mâu thuẫn nửa vời, để rồi ép anh ở trong một khoảng trống mà em tự xây nên. Nhưng, chỉ là họ chưa yêu, và họ chẳng thể hiểu được cảm giác trước một quyết định quan trọng như thế này. Em chỉ ngốc vì đã quá lo sợ sẽ mất mối tình này.

Anh đã cười lớn và búng vào trán em trách em tự làm khổ bản thân, anh đã từng nghiêm túc nhìn em và nói rằng đừng sợ anh thay đổi. Em biết chứ, anh yêu em, nhưng em rốt cuộc cũng chỉ là một con bé lúc thì cố tỏ ra cứng rắn, nhưng vẫn không thể xóa được dấu tích trẻ con.

Em không ấu trĩ, cũng không mù quáng, chỉ là em đang trân trọng tình cảm của chúng ta, và không muốn để nó mất đi chỉ vì những sai lầm nhỏ nhặt, hoặc một lần sảy chân vô cớ.

Không phải em không có niềm tin nơi anh, chỉ là em không dám tin vào số phận. Khi giữa trăm ngàn người mới có thể gặp được anh, khi đã dành cho nhau một thứ tình cảm sâu nặng đến nỗi chiếm một phần cơ thể. Em hoàn toàn không muốn xa anh, rồi lại lạc mất anh.

Chỉ xa em một chút thôi, anh nhé!

"Cafe không đường đắng nhưng có dư vị. Anh đã lỡ bỏ mất dư vị của nó. Hãy cho anh nếm vị đắng cafe không đường, được không?"


Cô vẫn thường thường nhớ lại những ngày quen anh...

Xưa kia cô không biết uống cafe, cho đó là thứ nước đắng nghét vô bổ. Song, khi quen anh rồi, hầu như tuần nào cũng theo anh đến quán, dĩ nhiên sau đó cafe thành bạn của cô.

Anh là chàng trai ưu tú. Đẹp trai, có chí tiến thủ... khi 2 người học Đại học, anh đã chú ý đến cô, một cô gái hiền lành có mái tóc đen dài. Cô thường thường không gây sự chú ý nhưng lại khiến mọi người quan tâm đến mình. Anh bảo: "Vì em mà anh được sinh ra!". Lời nói của anh quả khiến cô rung động.

Thế nhưng quen cô rồi, anh vẫn luôn không chỉ quan tâm đến mình cô. Bạn gái vây quanh anh đếm được hơn tá, anh đều đối xử tốt với họ. 12h đêm, nếu một cô nào đó khóc lóc than buồn chán, anh cũng sẽ lập tức đi ngay. Hoặc như, đang ngồi với cô, và nếu có ai đó gọi điện thoại bảo cần anh, thì anh cũng sẽ không từ chối. Giây đầu anh còn lưỡng lự, phút sau anh đã biến mất.

Cô lẳng lặng đón nhận mọi thứ, không nói năng gì.
Cốc cafe không đường!
Một ngày kia, cô đột nhiên nói: "Em muốn chia tay!".

Anh sững sờ, hỏi: "Anh làm gì sai? Bạn bè cần anh, không thể không đến!"

Cô bình thản khuấy cốc cafe "Không có đường, đúng không? Uống đi!"

Anh không hiểu ý cô muốn nói, nhưng vẫn hớp 1 ngụm.

"Đắng quá! Không ngon! Anh thích có đường!" , anh nhăn mặt.

Cô trầm tư, vẽ vẽ ngón tay trên mặt bàn "Cafe đắng nhưng có dư vị. Anh chỉ thấy đắng. Giống như tình yêu của em và anh, anh sẽ chỉ thấy đắng. Em cũng không thấy ngọt ngào. Cũng chẳng có ấn tượng mạnh mẽ. Vì thế... chia tay thôi!"

Cô bỏ đi. Cốc cafe đặc quánh lại.

Không quen anh nữa, nhưng cô đã có thói quen đến quán uống cafe không đường. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyện cũ, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Giá như anh biết, cô ghét cafe đến đâu, mà vì anh, đến cafe không đường cô cũng đã quen thuộc. Anh vĩnh viễn không quan tâm đến chuyện đó. Mà nếu có, thì một thoáng chốc cũng sẽ quên hết. Con trai thường vô tâm như vậy.

Điện thoại rung lên "Cafe không đường đắng nhưng có dư vị. Anh đã lỡ bỏ mất dư vị của nó. Hãy cho anh nếm vị đắng cafe không đường, được không?"

Cô nhìn sang. Anh đang ngồi bàn bên kia, gương mặt trầm tĩnh, có vẻ chững chạc hơn trước nhiều. Cô gửi tin nhắn lại "Cốc cafe đã đổ rồi. Anh còn muốn uống lại?"

"Vậy thì," anh dịu dàng đến bên cô, "anh pha cho em cốc khác. Đắng ngọt, chúng ta cùng nếm!"

Mắt cô ướt nước.

Có lẽ cafe không đường bắt đầu ngọt rồi.

Bạn cũng nếm thử xem. Cafe không đường ngọt hay đắng?

Không ai muốn trong cuộc đời mình phải cắn răng để nuôi vào lòng những nuối tiếc. Thế nên, đừng để yêu thương như nắm cát trôi qua kẽ tay hững hờ…


Đừng bao giờ định giá và kì kèo để được yêu thương. Hạnh phúc không phải thứ bạn phải chìa tay xin, nếu họ thật lòng yêu, thì bằng mọi cách họ sẽ cho bạn được hạnh phúc! Không có ai van nài người khác để mình được vui, thứ cảm giác dành được lúc đó có chăng cũng là tự thương hại chính mình.

Đừng bao giờ mang nước mắt để so sánh những nỗi buồn của nhau. Có thước đo hoàn hảo nào cho những vết thương lòng sâu hoắm? Đừng nghĩ chỉ mỗi mình buồn mà người ta không hề hụt hẫng. Đừng nghĩ chỉ mỗi nước mắt mình biết đắng, phía sau đó còn là tổn thương chất chồng của một người khác mà họ không hề nói ra.

Hãy học cách đặt cảm giác không phải của chính mình vào đôi mắt của bản thân, để cảm thông và hiểu cho nhau thêm đôi chút. Một câu xin lỗi trước dù biết mình chẳng làm sai, một tí chút nhún nhường trong lòng tự trọng so với việc mất nhau, cái nào sẽ là giá đắt?

Không ai muốn trong cuộc đời mình phải cắn răng để nuôi vào lòng những nuối tiếc. Thế nên, đừng để yêu thương như nắm cát trôi qua kẽ tay hững hờ…
Đừng bao giờ ngã giá với yêu thương!
Đừng mặc cả để trao cho nhau những hạnh phúc giản đơn, cứ cho đi rồi mình ắt sẽ có lại. Toan tính thiệt hơn, chần chừ rồi nghi ngại, thương yêu sẽ rớt rơi dần, và biến mất lúc nào chẳng hay…

Đừng đặt nỗi buồn của chính ta lên vai một kẻ khác, đừng để nỗi lo của mình thành nặng gánh cho những người ngoài kia… Học cách đặt niềm vui của ta lên đôi môi người khác, và nuốt nước mắt của người vào tận trái tim ta…

Đừng trao quyền khiến mình bị tổn thương cho bất kì ai, và cũng đừng quá tin ai mà trao cho họ toàn quyền để mình được hạnh phúc. Chúng ta vĩnh viễn không cầu xin niềm vui từ một kẻ khác, hạnh phúc có chân sẽ đến với những người xứng đáng và bỏ đi với những kẻ không biết học lấy cách nâng niu.

Đừng xua đuổi tình yêu như thể mình không đáng được người ta yêu. Và cũng đừng bi lụy tình yêu như thể nó là cả sự sống. Không có ai được chỉ định sẽ là của ai mãi mãi, bởi mãi mãi ở đâu, không một ai biết, không một ai hay?

Đừng bao giờ ngã giá với thương yêu và ngã giá với chính bản thân. Ai cũng có quyền được hạnh phúc theo cách mình muốn, chỉ là với ai, ở đâu, và đến bao giờ?

Chắc có lẽ điều đau lòng nhất đối với em không phải là khi anh quay đi mà là khi anh-hôn-cô-ấy. Em cảm giác thứ ngọt ngào em lôi từ trong tiểu thuyết ra để tôn sùng nay lại trở thành vệt dài những nỗi đau trong em.


Anh có biết đằng sau mỗi thứ em thêm vào tình yêu đơn giản chỉ là sự nhẫn nại.

Nhẫn nại yêu thương.

Nhẫn nại ghen tuông.

Nhẫn nại mong nhớ.

Nhẫn nại đợi chờ.

Khi sâu trong đôi mắt anh là nơi em biết mình luôn thuộc về thì dù cho khúc tình ca cũ kĩ có lạc nhịp hay sắc môi em có héo úa thì chân thành em dành cho anh đôi lần liều lĩnh sánh ngang hàng cùng vĩnh cửu.

Chắc có lẽ điều đau lòng nhất đối với em không phải là khi anh quay đi mà là khi anh-hôn-cô-ấy. Em cảm giác thứ ngọt ngào em lôi từ trong tiểu thuyết ra để tôn sùng nay lại trở thành vệt dài những nỗi đau trong em.

Khi anh chạm vào môi cô ấy - anh đã gián tiếp phản bội một quá khứ yên bình trong tim em.

Khi anh chạm vào môi cô ấy - là tình yêu anh dành cho em rơi tõm vào khoảng không vô định nơi anh thể không níu và em không thể giữ.

Khi anh chạm vào môi cô ấy - em hiểu thứ hiện tại xa xỉ này đã không còn dấu chân của chúng ta.

Khi anh chạm vào môi cô ấy - ngân hà kia bỗng chốc sụp đổ trong mắt em ngấn lệ xót xa. Là do ai em gục ngã?
Khi anh chạm vào môi cô ấy
Khi anh chạm vào môi cô ấy - là giây phút em biết mình nên ngừng cố gắng vì những điều em từng rất yêu thương.

Khi anh chạm vào môi cô ấy - em đặt xuống trả lại anh những lời hứa vốn chẳng thể giữ, em sẽ quên như anh chưa từng hứa.

Khi anh chạm vào môi cô ấy - là môi em run lên nỗi tái tê chạy thắt sâu vào đáy tim rồi tự khắc chết lặng.

Em luôn muốn ôm lấy anh sau tất cả, em luôn muốn dù con đường muôn ngả anh sẽ quay về duy nhất trong em... nhưng đôi khi anh biết không, cố tích lại không có thật, chúng ta vẫn đến và yêu nhau nhưng rồi ngã rẽ là một kết thúc chả ai ngờ.

Bầu trời này chưa bao giờ là của chúng ta, một phần nó là của anh, một phần nó là của em, nay anh lấy chia thêm cho cô ấy.

Nơi em bầu trời vẫn xanh, thế còn nơi anh?

Nhiều người vẫn nói rằng, khi yêu đừng dại dột, khi yêu đừng yếu mềm, khi yêu đừng hy sinh quá nhiều để rồi sẽ chịu thiệt thòi khi tình yêu tan vỡ, hoặc chỉ cần yêu nhiều hơn thì cuối cùng sẽ là tổn thương nhiều hơn.


Nhưng, nào đâu có vậy. Yêu thương, sinh ra là để cho đi cơ mà?

Yêu thương là để cho đi, bởi vì bạn sẽ hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy chiếc khăn len bạn đan chi chít lỗi được hàng ngày quàng trên cổ người ấy, được nâng niu, được trân trọng, được gìn giữ từng chút một.

Yêu thương là để cho đi, bởi vì trong đêm đông rét mướt, bạn thục tay vào túi người ấy, vô tình thấy chiếc túi sưởi nhỏ xinh hình mèo đáng yêu. Bởi vì người ấy biết tay bạn dễ bị lạnh, bởi vì bạn có thói quen thủ tay vào túi áo ấm sực của người ấy. Khi đó, yêu thương là những quan tâm nhỏ nhặt chẳng dễ diễn tả thành lời.

Yêu thương là để cho đi, bởi vì trong ngày hè nóng bức, bạn trông thấy anh trong chiếc áo đôi của hai người đang chầm chậm chạy xe tới trước cổng nhà bạn, nhìn anh qua tấm kính cửa sổ, bất chợt thấy giữa hai người có còn tồn tại khoảng cách nữa đâu?
Yêu thương là để cho đi...
Yêu thương là để cho đi, bởi vì bạn sẽ ấm lòng biết bao khi trong ngày mưa rét mướt, bạn lặng lẽ nhét chiếc áo mưa ngộ nghĩnh của mình vào trong cặp người ấy, sau đó nhìn người ấy trong bộ dạng thật vụng về khi mặc nó lên người nhưng nụ cười thì rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Yêu thương là để cho đi, bởi vì bạn sẽ được an ủi biết bao khi những món ăn chẳng mấy ngon miệng được người ấy vui vẻ thưởng thức ngon lành, vì người ấy trân trọng mọi sự chăm sóc của bạn, mọi thứ bạn cặm cụi làm ra với người ấy đều thật tuyệt vời.

Yêu thương là để cho đi, bởi vì bạn sẽ ngạc nhiên biết bao khi nghe tiếng chuông điện thoại reo vào lúc quá nửa đêm, chỉ là người ấy gọi lại cho bạn vì những tin nhắn quan tâm mà bạn gửi đi, vì nghĩ rằng giờ đấy bạn vẫn còn đợi, và còn để nói một câu chúc ngủ ngon với bạn, nghe giọng nói, giọng cười của bạn, nghe câu nói yêu thương của bạn.

Yêu thương là để cho đi, bởi vì bạn sẽ vỡ òa vì cảm động khi chạm mặt anh ấy trên con đường chung dẫn tới nhà hai đứa. Vì nhớ nhung nên mới không ngại chạy đến bên nhau, vì cùng suy nghĩ nên mới dẫn tới sự trùng hợp ngẫu nhiên. Khi đó, mùi vị của hạnh phúc đã chạm đến thật gần.

Yêu thương là để cho đi, bởi vì yêu thương thật đáng giá biết bao nhiêu. Không cần toan tính, đắn đo, cũng không cần e ngại, rụt rè, chỉ cần muốn là có thể làm, chỉ cần yêu là có thể chờ đợi, chỉ cần đủ quan tâm để có thể ngày ngày vui vẻ cho đi mà không thấy thiệt thòi.

Vậy đấy, có một người để mỗi sáng thức dậy thấy cuộc đời thật hạnh phúc vì được sống giữa yêu thương. Để mỗi khi mưa bão đi qua nhìn lại vẫn là đôi bàn tay nắm chặt, để một hình ảnh thân thuộc cứ quẩn quanh dư vị ngọt ngào trong trí óc, để thấy rằng mình may mắn biết bao nhiêu.

Tình yêu có thể vượt qua được những sóng to gió lớn, những trở ngại của cuộc sống, những cám dỗ đời thường, những lần vấp ngã rồi đứng dậy. Chỉ cần, bạn đủ yêu thương …

Đừng ngần ngại cho đi yêu thương, khi bạn còn có thể, bạn sẽ thấy thế giới này thật rộng lớn biết bao nhiêu, bạn sẽ thấy tình yêu luôn bên bạn. Lúc đó, bạn sẽ là những cô gái, những chàng trai xứng đáng được yêu thương nhất trên đời.

Vì yêu thương, đơn giản là để cho đi!

Độc thân và “ế”, vế nào cũng là khuyết “người yêu”, nhưng độc thân là chưa muốn yêu, còn “ế” là muốn nhưng mà chưa thể. Bạn có thể độc thân, nhưng đừng làm mình “ế”!


Độc thân là mỉm cười với những người đi ngang qua cuộc đời mình, biết ai sẽ thuộc về mình và mình thuộc về đâu. Còn “ế” là chỉ nhìn họ đi qua, từ bỏ cơ hội để yêu thương dù biết rằng mù quáng.

Độc thân là tự tin, còn “ế” là ghen tị xếp chồng nhau và loay hoay không biết hài lòng với cuộc sống.

Độc thân là biết chờ đợi tình yêu nhưng không bị động, còn “ế” là vội vã và cuống quýt với những thứ vốn sinh ra đã không dành cho mình.

Độc thân là biết kiêu hãnh với chính mình, còn “ế” ngoài tự bi lụy bản thân ra, thì chẳng còn gì khác.

Độc thân là biết lúc nào “cần” yêu và “nên” yêu, còn “ế” chỉ biết ngồi nhìn tình yêu đi qua và tiếc rẻ!

Độc thân là lựa chọn, còn “ế” là vì “không thể khác”!

Độc thân là khôn ngoan, “ế” là ngơ dại! Hay cùng vì ngơ dại, nên bạn “ế”, dễ hiểu thôi!

Vậy bạn sốt sắng yêu đương làm gì, là bạn nhận mình ế, hay vẫn còn độc thân?
Đã 'ế' đâu, vội yêu làm gì?
Cơ hội yêu đương sẽ không chia đều cho cả hai, nếu bạn tự mình đứng vào hàng “ế”. Vì bạn không biết nhìn ra giá trị của chính mình, nên bạn “ế”, sẽ là điều hiển nhiên!

Thế bây giờ, bạn sẽ nhận mình ế, hay mỉm cười và chấp nhận hai chữ “độc thân”? Nếu là độc thân, thì đã “ế” đâu, vội yêu làm gì?

Chầm chậm thôi, để chờ một tình yêu đích thực. Một tình yêu không xáo trộn bởi những nghi hoặc của vội vàng, một tình yêu bình lặng và giản đơn bởi không cần tô vẽ, một tình yêu an yên nhưng đắp đầy hạnh phúc vì bạn tìm được đúng người. Và vì hạnh phúc đến muộn, nên hạnh phúc này sẽ tự biết trưởng thành để giữ lấy nhau.

Cuống quýt làm gì, vốn dĩ trên đời này luôn tồn tại một nửa của cuộc đời ta. Chỉ là đang lạc nhau ở một nơi nào đó, chỉ là chưa tìm thấy, chứ không phải không còn.

Hối hả làm gì, khi tình yêu chớp nhoáng chỉ thỏa mãn những xúc cảm nhất thời. Nóng vội làm gì, khi người yêu ta vẫn còn ở phía trước?

Độc thân mà, đã “ế” đâu! Vội yêu làm gì, để rồi cũng vội chia tay?

Con yêu mẹ rất nhiều, ngày hôm nay con lại trở về, để gối đầu lên tay mẹ, kể cho mẹ nghe những điều, những con người trong hành trình đường đời dài và rộng con đã gặp.


Trước ngày con rời nhà lên thành phố trọ học mẹ đã mất ngủ, lo nghĩ trắng đêm. Mẹ nói : “Mẹ còn lo, suy nghĩ nhiều hơn khoảng thời gian sinh con ra mà thiếu tháng vì khi đó con còn trong vòng tay của mẹ”. Giờ đây, nơi hoàn toàn xa lạ, con phải tự lập gần như tất cả…

Mẹ ở cùng con mấy ngày sắm đồ và nhập học với con, mẹ lại trở về, không thể nán lại lâu hơn vì mẹ còn em nhỏ còn bộn bề những công việc ở nhà. Những ngày ấy ngắn ngủi mà trong đôi mắt mẹ luôn chỉ nghĩ đến nơi ăn chỗ ngủ, học hành của con nên hình ảnh thành phố trong mắt mẹ thật xa lạ, xô bồ nhiều hiểm nguy. Người ta thường đề cao cảnh giác, thật thận trọng với những điều, những nơi xa lạ… Mẹ dặn con phải biết cảnh giác mọi người lạ, chọn bạn mà chơi, đừng tin người quá… và đi đâu cũng phải có nhánh tỏi bên mình.

Như chập chững tập đi lần thứ hai sau đoạn đời xấp xỉ một tuổi, con bỡ ngỡ và cũng lo lắng rất nhiều. Những người bạn của con dù chín chắn, trưởng thành hơn con cũng giống con lần đầu xa bố mẹ, đến một nơi mới lạ và choáng ngợp. Bao điều mẹ dặn con đều ghi nhớ. Đến nỗi mà ba lô, áo khoác mỏng của con đâu đâu cũng có nhánh tỏi nhỏ. Những cuộc điện thoại của mẹ mỗi ngày làm con dịu đi nỗi cô đơn, nhớ nhà… nhưng rồi lại có lúc khi đặt máy xuống lòng con bùng lên dữ dội hơn bao lần nỗi nhớ bố mẹ ấy.
Cuộc đời con là của Mẹ!
Và con khóc khi con nhớ, chạnh lòng bởi cơn gió, trận mưa vô tình, tủi thân khi đứng trước ngã tư thấy những em nhỏ được bố mẹ đưa đón đi học và lắm khi bị mắng nhiếc vô cớ, oan ức bởi những người lớn hoàn toàn vô lý, xa lạ khác… Ngày rồi ngày đi học rồi về nhà, con bước ra lặng lẽ nhưng ngẩng đầu và luôn lắng nghe cuộc sống bên ngoài.

Mẹ ơi! Có những người lạ dù không biết con là ai nhưng sẵn sàng đứng lại sửa xe giúp con khi cả đoạn đường không có một quán sửa xe giữa trời mưa phùn gió mùa về. Có bác xe ôm đi sau bật đèn xe cho con đi về đến ngõ khi con đi làm bài tập nhóm về muộn trên một đoạn đường mất điện. Bác ấy thấy con đứng một lúc ở cổng trường, hỏi con có đi xe không? Con không hiểu sao mình lại thật thà nói ngay với bác rằng con cận nặng nên tối quá con ko nhìn rõ đường, con đợi có điện trở lại để về!… Bác bảo vệ già, cô bán rau, bác thợ điện… Bao nhiêu con người xa lạ nhưng sẵn sàng giúp đỡ con khi con gặp khó khăn mà không đòi hỏi gì.

Mẹ ơi! Cuộc sống luôn có nhiều màu sắc, nhiều cánh cửa phải không mẹ. Dù bài học cảnh giác mẹ dặn dò nhưng mẹ cũng không quên nói với con hãy mở lòng với những người xung quanh và giúp họ khi họ cần. Cùng với điều đó, con còn tự tin, vững vàng vì con có tình yêu của mẹ. Tình yêu vô giá vỗ về, an ủi, nâng mọi bước con đi. Có lẽ vì thế mà con gặp rất nhiều người như thế. Những người giúp đỡ con và cần con giúp đỡ. Dù con chưa làm được điều gì đáng kể nhưng với tấm lòng mẹ hướng cho con từ dòng sữa, lời ru… Chắc sẽ còn vô vàn lần con thấy cuộc sống ấm nóng tình người…

Mẹ vất vả nắng mưa không ngày nghỉ, chịu đựng trong âm thầm mọi đắng cay cuộc đời để con có một cuộc sống tốt đẹp, an vui, hạnh phúc nhất. Với mẹ con là tất cả. Mẹ hy sinh mọi điều để dành những gì tốt đẹp nhất cho con. Và mẹ đã cho con cuộc đời được đi đến nhiều nơi, gặp gỡ bao con người để học hỏi, trải nghiệm và lớn hơn, trưởng thành.

Con yêu mẹ rất nhiều, ngày hôm nay con lại trở về, để gối đầu lên tay mẹ, kể cho mẹ nghe những điều, những con người trong hành trình đường đời dài và rộng con đã gặp.

Đó là cuộc đời mẹ đã cho con. Và dù ngày mai ra sao, con biết có một điều không bao giờ thay đổi, mà luôn bao la bất tận, đó là tình Mẹ. Mẹ ơi!

“Phải, mỗi người là một thế giới, và em chính là thế giới của anh. Không phải vì em giống Hân, mà bởi vì anh đã yêu cái giọng nhéo nhéo của em vào lúc sáu rưỡi sáng rồi”.


Em nhảy vào cuộc đời tôi, à không, nick yahoo của tôi sau khi tôi đăng lên facebook vỏn vẹn hai chữ“chia tay !"

Em nói “Chờ mãi mới tới ngày này, hẹn hò với em nhé, thích anh cũng hai năm rồi còn gì…”

Tôi đang buồn mà cũng phải phì cười… Cái giọng điệu này của em sao giống Hân quá thể. Hân của tôi cũng thường nói toẹt những gì cô ấy nghĩ trong lòng, không kiêng nể, không thèm quan tâm xem đối phương sẽ nghĩ gì về mình…

Hân của tôi? Nghe xa lạ quá, cô ấy không còn là của tôi nữa rồi… Đang miên man với suy nghĩ về Hân, bỗng nghe tiếng gọi trên yahoo, tôi giật mình…

"Này anh kia, có hẹn hò với em không thì bảo"

"Hẹn, mai nhé?"


Mai, tôi dậy kha khá sớm, chắc tại vì… nhớ Hân. Ngày nào cũng vậy, cô ấy thường gọi tôi vào lúc sáu giờ sáng. Như một thói quen cố hữu, vài ngày nay không có Hân, tôi vẫn mò dậy vào lúc sáu giờ sáng, chẳng cần đặt chuông báo thức… Và mỗi lần như thế, tôi lại nghĩ đến cô ấy…

Tôi cứ nằm trên giường, để nỗi nhớ cào cắn trái tim… Hân là người nói lời chia tay với tôi. Lý do "không hợp".

Ừ, lý do muôn thuở và chẳng có gì để bào chữa, chúng tôi thống nhất sẽ không làm phiền cuộc sống của nhau, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra… Nghĩ đến vẫn thấy đau đau, nhoi nhói ở đâu đó. Lý trí và trái tim luôn luôn không chịu nhường nhịn nhau như thế…

Sáu rưỡi, chuông điện thoại reo, là em! Tôi chưa kịp nói gì thì đã thấy em cất giọng nheo nhéo…

- Này anh, nhớ đúng tám giờ nhé. Trễ một phút cũng không được đâu!

- Trễ một phút cũng không được cơ à? Vậy đồng hồ của em chính xác là mấy giờ, để anh còn chỉnh lại đồng hồ của anh…

- Haha…

Cô gái bên đầu dây kia vẫn giữ giọng điệu trẻ con như xưa. Khi chúng tôi gặp nhau, em mười sáu tuổi. Cô gái với hai bím tóc lúc la lúc lắc không ngừng, ánh mắt to tròn mà mỗi khi soi mình vào đó, tôi lại lúng túng vì sự trong sáng quá đỗi ấy. Em yêu tôi cách đây hai năm. Khi em tỏ tình, tôi đã từ chối. Tôi bảo em: "Trẻ con lo mà học đi". Em ngúng nguẩy: "Em sẽ chờ cho đến khi anh và chị Hân chia tay, chắc lúc ấy em cũng đủ tuổi để yêu rồi…". Và giờ thì em đã chờ được điều đó. Vì em biết xem bói, hay vì tôi và Hân không giữ nổi tình yêu? Xa thì nhớ, gần thì giận dỗi… Yêu như một thói quen khó bỏ, như một sự lấp đầy cho những khoảng thời gian dư thừa…

Tôi vớ lấy dao cạo râu và đủng đỉnh bước vào phòng tắm… Mấy ngày nay không cạo râu rồi. Không có Hân, mọi việc cũng như chậm trễ lại thì phải…

8h3’, tôi có mặt đúng nơi em hẹn. Em hẹn tôi đi ăn phở gà. Một cô gái kì quặc nhất mà tôi từng thấy. Người ta hẹn hò thường ở quán kem, quán café lãng mạn xinh xắn chứ nhỉ. Nhớ ngày đầu hẹn hò với Hân, chúng tôi đã có một buổi tối ngọt ngào ở quán café treo rất nhiều chuông gió. Những tiếng chuông leng keng hòa với lời nói trong vắt của Hân làm tôi mê đắm...

- Anh trễ 3’ – Mải suy nghĩ, tôi giật mình bởi tiếng nói lanh lảnh của em…

- Anh xin lỗi nhé, đường tắc quá…

- Phải phạt!

- Em đanh đá!

Em cười toe toét, khoe răng khểnh. Bất giác tôi giật mình khi nhìn thấy nó. Hân cũng có răng khểnh hệt em, đúng chỗ đó, bên phải. Nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào tôi lay động như lần này. Giống quá, thân thuộc quá…

Thấy tôi thần người, em không cười nữa, chăm chú nhìn tôi…

- Nhìn gì em?

Tôi chưa kịp trả lời, em đã quay sang nói với cô nhân viên phục vụ:

- Chị có rượu không?

- Có chị ạ

- Tốt quá… Lấy cho em một chai nhé…

Cô nhân viên mỉm cười gật đầu… Còn em, lại quay sang nói với tôi :

- Anh chuẩn bị chịu phạt đi. Em không thích bị leo cây, mà nhất lại là người em thích cho em leo cây thì càng không được!
Yêu em tự khi nào...
Tôi phì cười, okie, uống thì uống. Em không biết là tửu lượng của tôi rất khá khẩm à? Nhưng nghe em nói em thích tôi một cách trực tiếp, tự dưng tôi thấy bối rối… Em cười như nắc nẻ "Anh chưa uống đã đỏ mặt rồi kìa."

Tôi cũng cười cùng em, mắt dán vào chiếc răng khểnh xinh xắn của em, lòng tự dưng cồn cào…

Cô nhân viên mang rượu và hai cái chén ra đặt lên bàn. Tôi mở chai rượu và rót vào một chiếc chén, đưa lên môi…

- Khoan khoan…

- Sao vậy? Chẳng phải muốn anh chịu phạt sao?

- Đâu đơn giản như thế…

Em vớ lấy chai tương ớt bên cạnh, đổ vào chén rượu của tôi, sau đó khuấy đều… Môi em mỉm một nụ cười rất… hút hồn…

- Em biết là một vài chén rượu không làm khó được anh. Thế nên như này mới là phạt chứ…


Tôi nhắm mắt nhắm mũi nốc cạn chén rượu ngai ngái cay cay ấy. Còn em, cười khanh khách rất vui vẻ. Thù này nhất định phải báo mới được…

***

Vài hôm sau, em lại gọi cho tôi, nói muốn đi ăn kem cùng.

Tôi tất nhiên đồng ý, em thú vị thế cơ mà… Còn tôi thì cũng cần lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi để khỏi nghĩ về một ai khác…

Và càng thú vị hơn khi lần này, người trễ hẹn là em. Em cho tôi ngồi chờ tận 20’

- Em xin lỗi nhé…- Em lại cười toe toét, khoe răng khểnh…

Nhân viên mang hai ly kem đến bàn của chúng tôi, bao gồm một lọ tương ớt. Trước khi em đến tôi đã kịp bố trí rồi…

- Đến trễ thì phải chịu phạt. Bình đẳng giới mà…

Em nhìn tôi, cười tươi như hoa. Đưa thìa kem kèm tương ớt lên môi, bất chợt dừng lại, em nói:

- Em đến trễ vì muốn hôm nay thật xinh, ngắm nghía trước gương mãi. Anh thấy hôm nay em… có xinh hơn mọi khi không ?

Tôi giằng thìa kem từ tay em, giằng luôn cả ly kem đầy tương ớt của em rồi đổi cho em ly kem của tôi. Ừ, hôm nay em rất xinh, mà hôm nào em chẳng xinh.

Em nhìn tôi vét sạch ly kem tương ớt, ăn một cách ngon lành, cười ngất ngây…

Ăn kem xong, chúng tôi lang thang ở hồ Tây. Mùa này sen nở đẹp… Đứng trước một hồ sen bát ngát, tự dưng thấy tâm hồn cũng bình thản đến kì lạ. Tôi ngắt một bông, ngượng nghịu đưa cho em. Em lại cười, sao tự dưng tôi thấy xao động khi nhìn thấy nụ cười của em đến thế…

- Em cười rất đẹp – Tôi không kìm được lòng , nói với em…

- Anh có muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em cười không?

- Muốn…

- Vậy yêu em đi…

Nắng chiếu vào gương mặt nhỏ của em, đôi má đang hồng lại càng hồng thêm…

Em và tôi yêu nhau từ ngày đó. Chóng vánh đến giật mình. Bạn bè hỏi tôi quên Hân nhanh thế, tôi chỉ cười qua loa. Quên hay không quên, chỉ có trong lòng tôi là hiểu rõ nhất. Tôi thấy mình thật độc ác khi lấy em thế vào chỗ của Hân. Em vẫn vô tư như thế, vẫn bày những trò quái đản để khiến tôi vui vẻ, vẫn yêu thương tôi bằng một tình yêu vô điều kiện. Tôi đón nhận nó, bằng một sự hài lòng đến day dứt…

Đôi khi, tôi gọi điện cho Hân bằng một số điện thoại khác và im lặng. Chỉ cần nghe thấy tiếng thở của cô ấy, tôi đã cảm thấy nỗi nhớ nhung được xoa dịu. Em vẫn không biết tôi luôn dõi theo Hân bằng một nỗi nhớ quay quắt, em vẫn hồn nhiên yêu tôi như em đang yêu..

***

Nửa năm sau, Hân nhắn tin cho tôi, nội dung nhớ nhung, muốn gặp tôi. Tim tôi như trẻ con nghịch ngợm, muốn lao thẳng ra ngoài. Tôi quên mất rằng hiện tại tôi là ai, tôi đã có những gì, vội vã phóng đến quán café mà Hân đã hẹn… Không có ai ở đó, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi như trêu ngươi. Tôi ngồi rất lâu, rất lâu và mong ngóng bóng dáng Hân xuất hiện ở cửa. Tôi sẽ nói với cô ấy rất nhiều điều mà nửa năm qua tôi đã ấp ôm trong lòng. Những buổi tối nhạt nhẽo khi không có mùi xạ hương của cô ấy thoang thoảng bên vai, những tin nhắn ngọt ngào khiến tôi nhớ nhung và hạnh phúc…

Hai bàn tay mềm che lấy đôi mắt của tôi. Là Hân phải không?

- Hân à?

-…

- Phải em không?

Bàn tay buông khỏi mắt tôi, tôi quay lại nhìn, không phải Hân, là em. Cô người yêu bé bỏng đanh đá đã ở bên tôi suốt ngày tháng qua…Em đang mỉm cười…

- Anh nắm tay em nhiều lần rồi mà vẫn không cảm nhận được đó là tay em sao?

- Sao em lại ở đây?

Em không trả lời, buông mình xuống ghế đối diện phía tôi ngồi… Em im lặng nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt này suốt nửa năm qua tôi chưa từng nhìn thấy… Dịu dàng, câm lặng, nhưng trống rỗng…

- Người nhắn tin cho anh là em, không phải Hân… Em lấy điện thoại của anh và lưu số em thành tên Hân…

- Em làm cái trò quái quỷ gì vậy?

- Anh biết không? Em luôn tự hỏi bản thân mình rằng, vì sao anh lại yêu em… Và bây giờ em đã hiểu, là vì em giống Hân…

Tôi nhìn em, lòng đau nhói…

- Có những lúc em thấy anh nhìn em bằng một ánh mắt trĩu nặng. Là vì em rất giống Hân, em giống cô ấy từ ánh mắt, nụ cười, điệu bộ, phải không?

Phải, nhưng tôi chỉ biết thinh lặng và nhìn em… Em uống hết sạch ly nước cam trên bàn, rồi đứng dậy bước ra khỏi quán… Còn mình tôi ngồi lại, lạc lõng, xấu hổ… Vài phút sau, tin nhắn đến, là của em…

“Mỗi người là một thế giới, có những việc người cũ không thể làm được, nhưng em lại làm được, phải không? Ví dụ như yêu anh không bao giờ cạn kiệt…”

Tôi vùng dậy chạy vội khỏi quán cafe đuổi theo em, nhưng em đã biến mất. Thì ra, yêu thương và tổn thương gần nhau đến vậy. Thì ra, tôi cũng cảm thấy chua xót khi nhìn thấy em đau lòng như vậy. Sao trước đây tôi không nhận ra rằng em luôn là không khí bao bọc tôi? Còn Hân, chỉ như một thứ mùi hương thơm dịu khiến người ta bần thần mỗi khi nhớ đến. Thiếu mùi hương, người ta vẫn sống được, còn thiếu không khí, chắc chắn sẽ chết…

Tôi cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn…

“Phải, mỗi người là một thế giới, và em chính là thế giới của anh. Không phải vì em giống Hân, mà bởi vì anh đã yêu cái giọng nhéo nhéo của em vào lúc sáu rưỡi sáng rồi..."

Ngày Phong yêu Du, Phong đã rất giản dị nói với Du thế này “Hãy quên đi những điều đã qua trong quá khứ của anh. Anh không cảm thấy xấu hổ vì nó. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên em không cần phải biết về nó."


- Alo?

- …

- Alo?

- Có phải là Du không?

- Phải. Mình là Du. Xin lỗi cho hỏi ai vậy?

- Là bạn gái của anh ấy.

- Xin lỗi. Mình không hiểu? Có phải bạn nhầm số không?

- Không. Tôi là bạn gái của anh ấy.

- Bạn gái ai?

- Anh ấy. Hoàng Bảo Phong.

Cô gái đó nói với Du, "Tôi là bạn gái của anh ấy". Sau khi nghe xong tên "anh ấy", Du thở dài, uể oải nói :

- Ừ xin lỗi. Nhưng tôi mới là hiện tại.

Và cúp máy. Máu nóng đã dồn lên tới tận đỉnh đầu.

Một ngày đẹp trời, mà sao đi gặp toàn những chuyện đâu đâu.

***

Việc Phong ngày trước từng yêu một cô gái không phải là chuyện xa lạ với Du. Du biết điều đó, biết cả việc anh ấy từng yêu cô ấy như thế nào, biết những điều nỗ lực anh ấy đã làm vì cô ấy, biết cả trái tim anh đã đau khi mà tình yêu đó rời xa trong lừa dối và không một chút tôn trọng.

Du biết hết. Nhưng Du thông cảm. Du rất thông cảm cho Phong. Không phải là tình đầu của một ai đó chẳng có gì là sai cả. Và không phải là một mối tình đầu tốt đẹp thì cũng không có nghĩa là nên chôn vùi mãi mãi, để nhắc nhớ nó như một vết thương rất sâu trong tâm hồn.

Phong cần được tha thứ. Và Du đã tha thứ cho Phong bằng một cách rất nhẹ nhàng. Là quên.

Ngày Phong yêu Du, Phong đã rất giản dị nói với Du thế này: "Hãy quên đi những điều đã qua trong quá khứ của anh. Anh không cảm thấy xấu hổ vì nó. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên em không cần phải biết về nó. Vì đứng trên phương diện tình cảm, nó – cái quá khứ đó – làm người mà em yêu cảm thấy đau".

Vì biết Phong cảm thấy đau, Du đã dựa đầu vào vai anh, vòng đôi tay bé nhỏ của mình ra ôm lấy anh và thì thầm rất khẽ :

- Em biết.

Khi bạn thử bắt đầu tình yêu với một ai đó, dù chuyện người ấy làm có động trời đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người ấy cảm thấy ổn, bạn vẫn có thể chấp nhận.

Cũng như vậy, khi bạn bắt đầu tình yêu với một ai đó, chuyện người ấy thấy đau lòng, bạn tuyệt đối né tránh không bao giờ nhắc đến. Vì bạn biết hơn ai hết khi người ấy đau, thì trái tim bạn sẽ vô cùng… vô cùng nhức nhối.
Đã đến lúc phải quên
Du đã nghĩ vậy, và hiểu vậy. Để suốt từng ấy tháng năm bên cạnh Phong, Du rất dịu dàng và yêu thương anh hết mực.

Du biết Phong rất thích hồng bạch, bánh kem và những điều nhẹ nhàng.

Du biết Phong rất thích cà phê đen đắng, kẹo trà chanh và cảm giác một mình.

Du biết tính Phong rất cố chấp. Khi làm gì đều muốn làm đến cùng, không muốn bị ai ngăn cản.

Du biết Phong là một người lặng lẽ, yếu đuối và rất dễ tổn thương…

Du biết hết tất cả những điều đó. Bởi vì, Du yêu Phong. Du rất rất yêu Phong.

Và Du nghĩ tình yêu đối với một người, là tự do để người ấy toàn vẹn là chính mình. Và hết lòng hết sức cố gắng khiến người ấy thấy vui vẻ, hạnh phúc. Dù chỉ là trong suy nghĩ, cũng chưa bao giờ Du muốn Phong buồn.

Vì vậy mà những lúc bên Phong, Du thường rất vui vẻ. Chỉ cần là ở bên Phong, Du đều cảm thấy vui vẻ.

Du yêu Phong bằng tất cả những gì mình có. Bằng những buổi chiều rất muộn Du đến nhà Phong đưa cho anh một chai nước suối mát lạnh và vài chiếc bánh bao. Những lần Du dậy từ sớm nấu nướng rồi đi 3 tuyến xe bus sang chỗ Phong thực tập chỉ để đưa cho anh một hộp cơm vì biết rằng anh không thể ăn đồ ăn ở ngoài. Những ngày mà Phong mệt mỏi chỉ muốn ở một mình, Du lại lặng lẽ viết những tấm thiệp đỏ, trang trí bằng những hình thù ngộ nghĩnh, đan cài cảm xúc tươi vui và đầy an ủi cho Phong. Những lần mà Du mặc một chiếc váy trắng tinh, thả xõa tóc, ôm bó hoa hồng bạch đứng trước cổng trường Phong, cười rạng rỡ khi anh bước đến. Bằng tất cả tình cảm của mình, Du chỉ muốn làm những điều tốt nhất có thể cho Phong.

Nhiều lúc bạn bè Du và cả Phong đều đặt ra một câu hỏi, Phong đã làm gì mà được Du yêu thương nhiều đến như thế.

Thật ra, Phong chẳng làm gì quá nhiều cả. Phong chỉ bước chân vào cuộc đời Du. Trao tình cảm và một trái tim đầy thương tổn của mình cho Du. Thi thoảng làm Du bật khóc vì hạnh phúc, thường xuyên khiến Du gai người vì sự im lặng. Phong chỉ yêu Du chừng mực và vừa phải như một con chim đã sợ cành cây cong. Phong luôn né tránh, luôn sợ hãi, luôn cô lập, luôn im lặng, và luôn làm Du tổn thương, dù cho Du biết, anh ấy thật tâm một lòng một dạ yêu mình.

Thật ra, Phong chẳng có gì tốt. Một người con trai như vậy chẳng có gì tốt.

Nhưng mà mọi người vẫn thấy đấy, Du vẫn yêu Phong, dịu dàng và đầy can đảm.

***

Rồi tới khi cô gái đó xuất hiện và quyết tâm đảo lộn mọi thứ.

Phong tới tìm Du. Nhìn sâu vào mắt Phong, Du biết Phong không ổn. Cô chỉ thở dài rất khẽ, sau đó lấp liếm bằng một nụ cười.

- Anh có muốn đi cà phê phim không?

Một trà bạc hà và một cà phê đen đặc. Căn phòng nhỏ vô cùng ấm cúng. Bộ phim Du chọn vừa nhẹ nhàng vừa hài hước lại tình cảm. Dự đoán là phim bom tấn của năm. Nhưng mà chẳng ai còn tâm trí để thưởng thức bộ phim đó nữa.

Cốc cà phê đã cạn đáy mà ly trà bạc hà vẫn còn nguyên. Du nhăn mặt, le lưỡi cười :

- Lần đầu uống cà phê đen. Quả thực là không quen.

- Ngốc! Sao lại uống làm gì? Em có biết uống đâu? Rồi say cà phê ra đó đấy.

Du lắc đầu, nắm lấy tay Phong và áp lên má mình.

- Những điều anh thích, em đều muốn thử dù chỉ một chút. Em muốn nhìn nhận cuộc sống này bằng ánh mắt của anh. Vì, em muốn hiểu anh.

Phong gật đầu, nhắm mắt. Du cũng nhắm mắt, cố ngăn cho nước mắt mình khỏi rơi ra. Vì Du biết giờ phút này, vị đắng chát trong cổ họng cô cũng không đắng bằng trái tim cô lúc ấy. Du biết, Phong đã chông chênh. Du biết, cô gái ấy vẫn còn quá nhiều sức ảnh hưởng đến Phong.

Nhưng mà, Du không thể trách anh ấy…

Du hoàn toàn không thể trách anh ấy…

- Nếu như có một ngày anh làm chuyện có lỗi với em, thì em sẽ đối xử với anh thế nào?

- Không thế nào cả.

- Tại sao?

Du ngưng cắt bánh, hướng ánh mắt mình lên đối diện với cái nhìn đang đầy thắc mắc của Phong, trả lời rất đơn giản :

- Nếu anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ cảm thấy đau lòng lắm. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên anh sẽ không làm thế. Vì đứng trên phương diện tình cảm, điều đó – chuyện có lỗi với em – làm em, cảm thấy đau.

Du lặp lại hầu như là hoàn toàn những lời nói của Phong làm anh hơi sững sờ. Cuối cùng anh quay đi, chỉ nói rất nhỏ.

- Anh biết rồi.

Một câu ấy của Phong đã khiến Du lại tiếp tục tin tưởng một cách hoàn toàn và trọn vẹn. Một câu ấy của Phong đã biện minh cho những lần thất hẹn và những cái im lặng dài hơn cả nước mắt chảy vào lòng Du. Một câu ấy đã ngụy trang cho anh một vỏ bọc vô cùng hoàn hảo, để dối lừa và (có thể) rời xa Du…

Điều mà đến cả nằm mơ, Du cũng thấy đau đớn.
***

Gần đây Phong hoàn toàn lấy đủ lý do để bận bịu với Du. Cô chấp nhận tất thảy, kể cả sự vô tâm của anh. Cho tới một ngày…

Ngày mà Du tin rằng mình hoàn toàn không thể tiếp tục nỗ lực để ở bên cạnh Phong được nữa.

Phong nói với Du rằng anh ấy phải đi thực tập một tuần. Vì nơi thực tập khá xa cho nên sẽ không về nhà. Du gật đầu đồng ý. Sau đó nhớ ra một chuyện, Du lại kéo tay anh, hỏi :

- Vậy ở đó anh ăn ngoài sao?

- Em đừng lo. Anh ở với bạn, tụi anh sẽ nấu nướng.

Du mỉm cười. "Vậy, anh phải giữ gìn sức khỏe nhé."

Tuần đó cũng là lúc Du thi học kì.

Ngày thứ 6, kết thúc môn thi thứ 3, Du nảy ra ý định tới gặp Phong. Phần vì muốn khiến anh bất ngờ, phần lớn nhất là bởi vì cô rất rất nhớ anh.

Bất chợt Du nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng. Trong lòng hơi khó chịu, Du nhủ thầm "Mặc kệ thôi. Người ta có quyền nói linh tinh. Chỉ cần mình không nghĩ linh tinh là được."

Du đã không nghĩ linh tinh. Du mặc chiếc váy màu trắng tinh Phong tặng, mua một bó hồng bạch lớn, rồi nghĩ sao lại đi đặt một chiếc bánh kem thật ngon và vui vẻ đi tới chỗ Phong.

Đợi mãi ngoài cổng trường mà không thấy Phong tới, Du bèn lấy điện thoại gọi cho anh. Hai lần, ba lần, Phong đều không nghe máy. Nghĩ rằng Phong đang bận rộn thực tập, Du từ bỏ ý định làm phiền anh, tiếp tục đứng ngoài cổng trường đợi.

Trời về trưa nắng lên rất nhiều. Bó hoa trong tay Du ủ rũ vì thiếu nước, bàn chân cũng mỏi dần. Sau đó Du nhìn bó hoa, rồi thì thầm với nó :

- Ngoan nhé! Gắng đợi anh ấy thêm một lát nữa thôi.

Du cứ đứng như vậy chờ Phong. Trong lòng cứ nghĩ tới lúc Phong đang mệt mỏi lại thấy mình, nhất định sẽ rất vui vẻ. Giống như những khi Phong tới, dù có đang mệt mỏi cỡ nào, Du cũng thấy hạnh phúc.

Nhưng mà Du đã đợi mãi, đợi tới khi trời về chiều muộn. Bàn chân mỏi nhừ mà vẫn không thấy Phong đâu. Cô rút điện thoại ra, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn.

- Anh ấy đang làm gì thế nhỉ? Bụng mình đói meo rồi.

Du lại tiếp tục gọi điện. Nhưng đáp lại cô lúc này là giọng nói của tổng đài viên "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

- Hay là hôm nay anh ấy mệt, nghỉ ở nhà? Cũng tại mình. Ai bảo qua mà không báo trước. Lo quá. Nhỡ anh ấy có chuyện gì thì sao nhỉ? Chi bằng đi về nhà anh ấy xem sao.

Nghĩ vậy, Du lại mải mốt đi ra bến xe bus. Chiếc giày búp bê khiến cô đi lại dễ chịu hơn giày cao gót. Nhưng vì đã đi vào nó cả ngày nên bàn chân cô bắt đầu nhức mỏi, ngón chân út đã sưng phồng lên.

Du xuýt xoa, cố gắng cắn răng đi thật mau vì trong lòng tràn đầy lo lắng. Cho tới khi tới bến xe bus, ánh mắt Du tối sầm. Bó hoa và chiếc bánh kem thắt ruy băng hồng trên tay cô rơi xuống đất không một chút cảm xúc.

Đó có phải là người con trai mà cô từng tin tưởng rằng sẽ không làm tổn thương cô đó không?

Đó có phải là người con trai mà cô đã luôn mong muốn người ấy vui vẻ, hạnh phúc đó không?

Đó có phải là người con trai mà cô đã yêu hết lòng, tin tưởng hết lòng, vì người ấy mà chịu không biết bao nhiêu ấm ức, tủi thân đó không?

À không. Phải hỏi là, đó có phải cô gái mà anh ấy đã từng nói rằng "Sẽ không bao giờ gặp lại" đó không?

Bàn tay Phong đang nắm lấy tay cô gái ấy khiến Du cứ ngỡ như rằng chính bàn tay ấy, bàn tay to ấm cô từng áp vào má và cảm thấy hoàn toàn bình yên đó, đang bóp nát trái tim bé nhỏ của cô.

Du cắn chặt môi mà nước mắt vẫn rơi ra, nhòe nhoẹt, mờ mịt.

Phong vẫn chưa nhận ra sự có mặt của Du. Xe bus từ từ chạy tới. Bên kia đường, Phong cũng đang cài dây mũ bảo hiểm cho cô gái đó một cách vô cùng dịu dàng. Dù cho chính cô gái ấy đã từng hất đẩy bàn tay của anh ra, dành cho anh sự lừa dối và thiếu tôn trọng đầy tổn thương nhất.

Thế mà Du đã cho rằng, người con trai ấy, sẽ không bao giờ làm tổn thương mình…

"Thì ra, yêu anh nhiều như thế, cũng vẫn không đủ. Thì ra, hạnh phúc của em là được yêu anh toàn vẹn. Nhưng mà hạnh phúc của anh, lại không phải yêu em toàn vẹn. Thì ra, trong tình yêu, chỉ một người cố gắng luôn luôn là không đủ…"

Đúng lúc chiếc xe bus gần tới, Phong liếc sang bên đường. Và anh bỗng nhìn về phía ấy bằng một ánh mắt đầy kinh ngạc, bối rối, và tổn thương.

Phong hấp tấp chống chân xe máy, không nói không rằng, chạy qua đường. Nhưng dòng xe cộ đông đúc đã ngăn anh lại. Anh đứng bên này, nhìn người con gái đang vô hồn như tượng đá, rơi nước mắt, hét lên :

- Du! Đợi anh. Đợi anh. Đợi anh giải thích. Du, anh xin em. Đợi anh…

Cô gái đó chỉ đứng lặng lẽ như vậy, khuôn mặt không chút cảm xúc, chỉ có nước mắt vẫn rơi, tuột qua gò má, chảy vào môi, rất mặn, rất đắng.

Cuối cùng, cô lấy hết sức lực, cố nặn ra một nụ cười, thì thầm rất nhỏ. Không phải nói với Phong, mà là để nói với chính mình.

- Tạm biệt…

Xe bus tới. Du bước lên. Bỏ mặc bên kia giọng nói pha lẫn nước mắt của người con trai mà cô yêu dấu.

Giọng nói ấy, hình bóng ấy, nụ cười ấy, tất thảy thuộc về người ấy, đều đã không đủ sức níu giữ cô lại nữa. Chỉ vì trái tim cô giờ này, đã vỡ tan…

Một lần, Du ngước lại đằng sau, nhìn ánh mắt anh ấy sượt qua khuôn mặt mình, Du bèn nhắm mắt lại. Tất thảy mọi thứ đều im lặng. Du không còn nghe thấy gì nữa. Thậm chí cả giọng nói của anh ấy, cô cũng không còn nghe thấy nữa.

Có thể Phong đã không còn cần một người yêu anh hơn cả bản thân mình. Có thể Phong đã không còn cần một người luôn tin tưởng và tôn trọng anh hết lòng. Có thể Phong đã không còn cần một cô gái thật tâm hết lòng hết dạ vì anh ấy. Có thể Phong đã không còn cần Du như anh ấy đã từng cần nữa thì, Du cũng không thể chối bỏ là mình đã yêu anh ấy hơn chính bản thân. Không thể chối bỏ rằng mình vẫn luôn tôn trọng anh ấy rất nhiều, như ngày đầu tiên. Không thể chối bỏ rằng mình vẫn thật tâm thật lòng với anh ấy, với chỉ riêng một mình anh ấy…

Nhưng mà yêu chỉ là chuyện của một người. Tổn thương cũng chỉ là chuyện của một người. Yêu Phong và tổn thương vì Phong chỉ là chuyện của Du, chẳng liên quan gì tới Phong cả. Vậy thì từ bây giờ, chấm dứt tình yêu của mình đối với anh ấy, chấm dứt sự tổn thương mình chịu dựng vì anh ấy, cũng là chuyện của Du, hoàn toàn không liên quan đến Phong.

Trước nay đều không liên quan tới Phong.

Du từ từ mở mắt. Lấy tay lau nước mắt để nhìn anh cho thật rõ trước khi rời xa. Cô biết, đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương như vậy. Cũng có thể sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh. Vì sau một tình yêu sâu sắc, có một nỗi tổn thương lớn lao như biển cả, Du không thể nào vì anh, mà khiến mình tổn thương thêm được nữa.

Chính vì đã yêu như thế, nên mới chấp nhận rời xa.

Thế gian này có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ. Cuộc gặp gỡ với Phong, ngày đó Du đã ước rằng nó là Định mệnh duy nhất và sau cuối của cuộc đời mình. Cho đến giờ phút này, Du chỉ ước rằng những cơn sóng lòng anh nguôi dịu và trả lại anh tất thảy… tất thảy bình yên…

Ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày. Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ.


Ngày bé, con vẫn thường đua theo nhiều người để thắc mắc câu hỏi: “Tại sao ngày của phụ nữ thì nhiều mà lại không có ngày của đàn ông?”, nào là ngày 8 tháng 3, ngày 20 tháng 10, kể cả ngày 20 tháng 11 cũng ưu tiên cho cô giáo nhiều hơn thầy giáo. Bằng chứng là sau ngày ấy, con chỉ thấy các cô giáo khoe nhau những tà áo dài mới do học sinh tặng chứ không nhìn thấy các thầy ngồi lại với nhau để nói chuyện về những món quà ngày nhà giáo Việt Nam.

Con thắc mắc như vậy không phải vì con yêu bố hơn mẹ, cũng không phải vì nhà mình nhiều nam giới hơn, mà vì… nhiều người thắc mắc nên con cũng muốn biết câu trả lời thôi mẹ ạ.

Ngày của Mẹ!

Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, hơn hai mươi năm con là con trai của mẹ, con mới biết đó là ngày của mẹ. Con có sai không mẹ? Không đâu mẹ nhỉ? Vì dù có biết ngày này, con cũng đâu thể làm gì cho mẹ. Tặng hoa ư? Con sẽ bị mẹ trách vì sao phải tốn tiền. Tặng vải áo dài để mẹ giống các cô giáo khác, mặc chiếc áo dài mới do chính tay con trai mẹ chọn vải ư? Mẹ sẽ lại nói tốn tiền công may, nói mẹ còn hai bộ áo dài mặc hoài không hết, sẽ nói con phung phí tiền mà thôi. Hay là đưa mẹ đi ăn uống, tổ chức tiệc tùng như con thường làm với lũ bạn? Cũng không được đâu mẹ nhỉ? Mẹ sẽ lại nói ăn ở ngoài không an toàn, ở nhà thích món gì mẹ nấu cho ăn.

Nhưng những món mẹ nấu cũng chỉ dừng ở mức canh gà và sườn xào chua ngọt, mẹ biết bốn bố con thích ăn hai món ấy nhất, nhưng ăn hoài, nhất là ăn vào ngày đặc biệt cũng chán lắm mẹ à. Đi du lịch mẹ nhỉ? Làm sao đi được đây? Cả vườn cà phê chưa ai chăm lo; vườn ngô mới tỉa đã lên nên phải vun đất, làm cỏ; ai sẽ cho đàn gà và mấy con ngan ăn? Còn phải lên trường nữa, mùa thi rồi mà… Loay hoay với mớ suy nghĩ, cuối cùng con cũng không làm gì được cho mẹ.

Khi viết đến dòng này, nước mắt con cũng chực thành dòng rồi mẹ à. Bởi vì những điều con nói ở trên, giờ chỉ là tưởng tượng. Con quên mất là con đang đi học xa nhà, con quên mất là mình chỉ là một đứa sinh viên còn ăn bám gia đình, con quên mất… căn nhà giờ đây chỉ còn bốn bố con, mẹ à.

Con nhớ, những bài văn của mình hồi tiểu học, cấp hai, khi viết về người con yêu thương, con chọn mẹ. Vì như thế con sẽ viết hay hơn, sẽ được điểm cao hơn và dĩ nhiên, những bài văn điểm cao ấy luôn được con giấu nhẹm đi vì sợ bố nhìn thấy. Nhưng giờ thì con biết, viết về người đã không còn thật khó mẹ à, dù trong trái tim con vẫn còn người ấy, nhưng trí óc con lại mang một hình bóng mờ nhạt lắm. Con không phải là đứa con ngoan phải không mẹ?

Những giọt nước mắt rơi xuống khung hình của người con yêu thương, của người con luôn kính trọng. Con nhớ ra rồi, con nhìn rõ rồi, con thấy mẹ rồi… mẹ à.

Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày.

Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ. Sẽ có bố, hai anh trai và chị dâu cả thay con đặt hoa, làm món ăn ngon cho mẹ, thay con. Con sẽ nói anh hai mua bánh sinh nhật có nến, rồi nhờ anh ba thổi nến giúp mẹ nữa nhé, còn mẹ hãy cứ ngồi nghỉ ngơi thôi, không cần nấu nướng hay làm gì đâu mẹ à, vì đó là ngày của mẹ mà, mẹ nhỉ?

Ai còn mẹ xin đường làm mẹ khóc,

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.

Tôi từng đọc được một câu chuyện mà tựa đề của nó là một câu giống như ngạn ngữ: “Nếu cuộc đời không quá chua chát, thì sự trả thù sẽ đâu có ngọt ngào”.


Câu chuyện đó thế này: Sau mười bảy năm kết hôn, một người đàn ông quyết định bỏ vợ mình để đi theo một cô gái trẻ. Căn nhà xa xỉ ở khu trung tâm vốn đứng tên người chồng, và ông ta vẫn muốn ở đó với tình yêu mới. Cho nên ông đề nghị vợ mình dọn ra ngoài, và nói rằng ông sẽ mua cho bà ấy một căn hộ mới.

Người vợ đồng ý, nhưng nói rằng phải có ba ngày để dọn đồ và chuẩn bị. Ngày đầu tiên, bà vợ đóng gói đồ đạc cá nhân vào các hộp, thùng và vali. Ngày thứ hai, bà gọi dịch vụ chuyển nhà tới chở đồ của mình đi. Ngày thứ ba, bà ngồi xuống bên chiếc bàn ăn quen thuộc, với cái giá nến quen thuộc ở giữa bàn, với tiếng nhạc du dương trong phòng.

Hẳn đây là lần cuối cùng bà ngồi ở chiếc bàn này. Bà ăn món tôm hùm ưa thích và uống một chai rượu vang. Khi ăn xong, bà đi tới từng phòng của căn nhà và nhét phần còn thừa của món tôm vào trong ruột những thanh treo rèm – vì thanh treo rèm vốn là những thanh kim loại rỗng.

Thế rồi bà dọn sạch bếp và tới căn hộ mới của mình. Người chồng quay trở về với cô vợ mới, và họ sống hạnh phúc – trong mấy ngày đầu. Thế rồi “sự cố” bắt đầu xảy ra, từ từ nhưng dai dẳng.

Nếu mỗi người đều biết tha thứ

Người chồng không hiểu và không thể giải thích tại sao căn nhà của mình lại có mùi khó chịu như vậy. Họ thử đủ mọi cách. Lúc đầu, họ dọn dẹp và lau sàn và hút bụi từng phòng một. Chẳng ăn thua gì.

Thế rồi họ xem xét các khe, hốc trong nhà xem có loài gặm nhấm nào chết ở đó không. Vẫn không có dấu hiệu gì cả. Họ lại giặt hết các loại thảm và rèm, và chạy máy lọc không khí. Việc này cũng vẫn không giải quyết được vấn đề.

Họ thuê cả dịch vụ diệt côn trùng chuyên nghiệp, vẫn chẳng ích lợi gì hơn. Họ vứt hết thảm cũ đi và thay bằng thảm mới. Nhưng mùi khó chịu vẫn không hết.

Cuối cùng, họ không chịu nổi nữa và quyết định chuyển đi. Công ty chuyển nhà đóng gói tất cả đồ đạc của họ để chuyển tới căn nhà mới. Họ đóng gói tất cả mọi thứ để chuyển đi. Kể cả những thanh treo rèm!

Tôi thích câu chuyện này vì sự hài hước của nó. Nhưng trong thực tế, trả thù luôn là một lựa chọn tồi tệ, nếu chúng ta muốn sống khỏe mạnh và hạnh phúc.

Câu chuyện trên có nhiều “phiên bản”. Trong một vài phiên bản có nhắc đến thêm tình tiết là người vợ cũ, sau khi đã chuyển đi, thì sống rất hả hê – trong mấy ngày đầu.

Sau đó, bà cứ bồn chồn không biết chồng cũ của mình đã “ngửi thấy mùi gì” trong ngôi nhà cũ chưa. Bà không biết làm thế nào để có được câu trả lời, nên thỉnh thoảng cứ lén đi qua ngôi nhà cũ xem “tình hình” thế nào.

Đến một ngày, bà thấy công ty chuyển đồ đến chở hết đồ đạc cũ đi, và ngôi nhà được treo biển “Bán nhà”. Chẳng biết bà có thấy hả giận không, nhưng trong suốt thời gian chờ đợi, rình rập chồng cũ của mình với cô vợ mới của ông ta, thì bà vợ cũ chẳng làm được việc gì cả.

Bà mải suy nghĩ và tìm cách để biết được tình hình ở nhà cũ đến mức quên cả chăm sóc cho bản thân mình, chứ nói gì đến việc để ý xem xung quanh mình còn những người nào tốt, còn những chuyện gì vui.

Bởi vấn đề là... chúng ta không thể cùng lúc mang theo cả thù hận và cả yêu thương trong tim mình. Chúng ta phải bỏ một trong hai thứ. Đó là một lựa chọn mà ai cũng phải thực hiện.

Một số sự thù hận rất lớn, chồng chất trong một thời gian dài và không dễ gì mà bỏ được. Một số được tích tụ qua hàng năm trời đau khổ và giận dữ. Nhưng dù lý do là gì, thì chắc chắn bạn vẫn sẽ tìm được nhiều lý do hơn để từ bỏ chúng.

Bởi vì khi đã gạt đi giận dữ và thù hằn và chua chát, thì bạn có thể chọn được cách sống tốt hơn. Bạn có thể có sức khỏe và niềm vui. Bạn sống của cuộc sống của mình, không phải thụ động theo dõi cuộc sống của người khác.

Mặc dù, tất nhiên, bạn vẫn có thể phì cười trước câu chuyện “trả thù ngọt ngào” trên.

Sâu Ciu Blog