- Alo?
- …
- Alo?
- Có phải là Du không?
- Phải. Mình là Du. Xin lỗi cho hỏi ai vậy?
- Là bạn gái của anh ấy.
- Xin lỗi. Mình không hiểu? Có phải bạn nhầm số không?
- Không. Tôi là bạn gái của anh ấy.
- Bạn gái ai?
- Anh ấy. Hoàng Bảo Phong.
Cô gái đó nói với Du, "Tôi là bạn gái của anh ấy". Sau khi nghe xong tên "anh ấy", Du thở dài, uể oải nói :
- Ừ xin lỗi. Nhưng tôi mới là hiện tại.
Và cúp máy. Máu nóng đã dồn lên tới tận đỉnh đầu.
Một ngày đẹp trời, mà sao đi gặp toàn những chuyện đâu đâu.
***
Việc Phong ngày trước từng yêu một cô gái không phải là chuyện xa lạ với Du. Du biết điều đó, biết cả việc anh ấy từng yêu cô ấy như thế nào, biết những điều nỗ lực anh ấy đã làm vì cô ấy, biết cả trái tim anh đã đau khi mà tình yêu đó rời xa trong lừa dối và không một chút tôn trọng.
Du biết hết. Nhưng Du thông cảm. Du rất thông cảm cho Phong. Không phải là tình đầu của một ai đó chẳng có gì là sai cả. Và không phải là một mối tình đầu tốt đẹp thì cũng không có nghĩa là nên chôn vùi mãi mãi, để nhắc nhớ nó như một vết thương rất sâu trong tâm hồn.
Phong cần được tha thứ. Và Du đã tha thứ cho Phong bằng một cách rất nhẹ nhàng. Là quên.
Ngày Phong yêu Du, Phong đã rất giản dị nói với Du thế này: "Hãy quên đi những điều đã qua trong quá khứ của anh. Anh không cảm thấy xấu hổ vì nó. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên em không cần phải biết về nó. Vì đứng trên phương diện tình cảm, nó – cái quá khứ đó – làm người mà em yêu cảm thấy đau".
Vì biết Phong cảm thấy đau, Du đã dựa đầu vào vai anh, vòng đôi tay bé nhỏ của mình ra ôm lấy anh và thì thầm rất khẽ :
- Em biết.
Khi bạn thử bắt đầu tình yêu với một ai đó, dù chuyện người ấy làm có động trời đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người ấy cảm thấy ổn, bạn vẫn có thể chấp nhận.
Cũng như vậy, khi bạn bắt đầu tình yêu với một ai đó, chuyện người ấy thấy đau lòng, bạn tuyệt đối né tránh không bao giờ nhắc đến. Vì bạn biết hơn ai hết khi người ấy đau, thì trái tim bạn sẽ vô cùng… vô cùng nhức nhối.
Du đã nghĩ vậy, và hiểu vậy. Để suốt từng ấy tháng năm bên cạnh Phong, Du rất dịu dàng và yêu thương anh hết mực.
Du biết Phong rất thích hồng bạch, bánh kem và những điều nhẹ nhàng.
Du biết Phong rất thích cà phê đen đắng, kẹo trà chanh và cảm giác một mình.
Du biết tính Phong rất cố chấp. Khi làm gì đều muốn làm đến cùng, không muốn bị ai ngăn cản.
Du biết Phong là một người lặng lẽ, yếu đuối và rất dễ tổn thương…
Du biết hết tất cả những điều đó. Bởi vì, Du yêu Phong. Du rất rất yêu Phong.
Và Du nghĩ tình yêu đối với một người, là tự do để người ấy toàn vẹn là chính mình. Và hết lòng hết sức cố gắng khiến người ấy thấy vui vẻ, hạnh phúc. Dù chỉ là trong suy nghĩ, cũng chưa bao giờ Du muốn Phong buồn.
Vì vậy mà những lúc bên Phong, Du thường rất vui vẻ. Chỉ cần là ở bên Phong, Du đều cảm thấy vui vẻ.
Du yêu Phong bằng tất cả những gì mình có. Bằng những buổi chiều rất muộn Du đến nhà Phong đưa cho anh một chai nước suối mát lạnh và vài chiếc bánh bao. Những lần Du dậy từ sớm nấu nướng rồi đi 3 tuyến xe bus sang chỗ Phong thực tập chỉ để đưa cho anh một hộp cơm vì biết rằng anh không thể ăn đồ ăn ở ngoài. Những ngày mà Phong mệt mỏi chỉ muốn ở một mình, Du lại lặng lẽ viết những tấm thiệp đỏ, trang trí bằng những hình thù ngộ nghĩnh, đan cài cảm xúc tươi vui và đầy an ủi cho Phong. Những lần mà Du mặc một chiếc váy trắng tinh, thả xõa tóc, ôm bó hoa hồng bạch đứng trước cổng trường Phong, cười rạng rỡ khi anh bước đến. Bằng tất cả tình cảm của mình, Du chỉ muốn làm những điều tốt nhất có thể cho Phong.
Nhiều lúc bạn bè Du và cả Phong đều đặt ra một câu hỏi, Phong đã làm gì mà được Du yêu thương nhiều đến như thế.
Thật ra, Phong chẳng làm gì quá nhiều cả. Phong chỉ bước chân vào cuộc đời Du. Trao tình cảm và một trái tim đầy thương tổn của mình cho Du. Thi thoảng làm Du bật khóc vì hạnh phúc, thường xuyên khiến Du gai người vì sự im lặng. Phong chỉ yêu Du chừng mực và vừa phải như một con chim đã sợ cành cây cong. Phong luôn né tránh, luôn sợ hãi, luôn cô lập, luôn im lặng, và luôn làm Du tổn thương, dù cho Du biết, anh ấy thật tâm một lòng một dạ yêu mình.
Thật ra, Phong chẳng có gì tốt. Một người con trai như vậy chẳng có gì tốt.
Nhưng mà mọi người vẫn thấy đấy, Du vẫn yêu Phong, dịu dàng và đầy can đảm.
***
Rồi tới khi cô gái đó xuất hiện và quyết tâm đảo lộn mọi thứ.
Phong tới tìm Du. Nhìn sâu vào mắt Phong, Du biết Phong không ổn. Cô chỉ thở dài rất khẽ, sau đó lấp liếm bằng một nụ cười.
- Anh có muốn đi cà phê phim không?
Một trà bạc hà và một cà phê đen đặc. Căn phòng nhỏ vô cùng ấm cúng. Bộ phim Du chọn vừa nhẹ nhàng vừa hài hước lại tình cảm. Dự đoán là phim bom tấn của năm. Nhưng mà chẳng ai còn tâm trí để thưởng thức bộ phim đó nữa.
Cốc cà phê đã cạn đáy mà ly trà bạc hà vẫn còn nguyên. Du nhăn mặt, le lưỡi cười :
- Lần đầu uống cà phê đen. Quả thực là không quen.
- Ngốc! Sao lại uống làm gì? Em có biết uống đâu? Rồi say cà phê ra đó đấy.
Du lắc đầu, nắm lấy tay Phong và áp lên má mình.
- Những điều anh thích, em đều muốn thử dù chỉ một chút. Em muốn nhìn nhận cuộc sống này bằng ánh mắt của anh. Vì, em muốn hiểu anh.
Phong gật đầu, nhắm mắt. Du cũng nhắm mắt, cố ngăn cho nước mắt mình khỏi rơi ra. Vì Du biết giờ phút này, vị đắng chát trong cổ họng cô cũng không đắng bằng trái tim cô lúc ấy. Du biết, Phong đã chông chênh. Du biết, cô gái ấy vẫn còn quá nhiều sức ảnh hưởng đến Phong.
Nhưng mà, Du không thể trách anh ấy…
Du hoàn toàn không thể trách anh ấy…
- Nếu như có một ngày anh làm chuyện có lỗi với em, thì em sẽ đối xử với anh thế nào?
- Không thế nào cả.
- Tại sao?
Du ngưng cắt bánh, hướng ánh mắt mình lên đối diện với cái nhìn đang đầy thắc mắc của Phong, trả lời rất đơn giản :
- Nếu anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ cảm thấy đau lòng lắm. Nhưng vì em là một cô gái tốt, nên anh sẽ không làm thế. Vì đứng trên phương diện tình cảm, điều đó – chuyện có lỗi với em – làm em, cảm thấy đau.
Du lặp lại hầu như là hoàn toàn những lời nói của Phong làm anh hơi sững sờ. Cuối cùng anh quay đi, chỉ nói rất nhỏ.
- Anh biết rồi.
Một câu ấy của Phong đã khiến Du lại tiếp tục tin tưởng một cách hoàn toàn và trọn vẹn. Một câu ấy của Phong đã biện minh cho những lần thất hẹn và những cái im lặng dài hơn cả nước mắt chảy vào lòng Du. Một câu ấy đã ngụy trang cho anh một vỏ bọc vô cùng hoàn hảo, để dối lừa và (có thể) rời xa Du…
Điều mà đến cả nằm mơ, Du cũng thấy đau đớn.
***
Gần đây Phong hoàn toàn lấy đủ lý do để bận bịu với Du. Cô chấp nhận tất thảy, kể cả sự vô tâm của anh. Cho tới một ngày…
Ngày mà Du tin rằng mình hoàn toàn không thể tiếp tục nỗ lực để ở bên cạnh Phong được nữa.
Phong nói với Du rằng anh ấy phải đi thực tập một tuần. Vì nơi thực tập khá xa cho nên sẽ không về nhà. Du gật đầu đồng ý. Sau đó nhớ ra một chuyện, Du lại kéo tay anh, hỏi :
- Vậy ở đó anh ăn ngoài sao?
- Em đừng lo. Anh ở với bạn, tụi anh sẽ nấu nướng.
Du mỉm cười. "Vậy, anh phải giữ gìn sức khỏe nhé."
Tuần đó cũng là lúc Du thi học kì.
Ngày thứ 6, kết thúc môn thi thứ 3, Du nảy ra ý định tới gặp Phong. Phần vì muốn khiến anh bất ngờ, phần lớn nhất là bởi vì cô rất rất nhớ anh.
Bất chợt Du nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng. Trong lòng hơi khó chịu, Du nhủ thầm "Mặc kệ thôi. Người ta có quyền nói linh tinh. Chỉ cần mình không nghĩ linh tinh là được."
Du đã không nghĩ linh tinh. Du mặc chiếc váy màu trắng tinh Phong tặng, mua một bó hồng bạch lớn, rồi nghĩ sao lại đi đặt một chiếc bánh kem thật ngon và vui vẻ đi tới chỗ Phong.
Đợi mãi ngoài cổng trường mà không thấy Phong tới, Du bèn lấy điện thoại gọi cho anh. Hai lần, ba lần, Phong đều không nghe máy. Nghĩ rằng Phong đang bận rộn thực tập, Du từ bỏ ý định làm phiền anh, tiếp tục đứng ngoài cổng trường đợi.
Trời về trưa nắng lên rất nhiều. Bó hoa trong tay Du ủ rũ vì thiếu nước, bàn chân cũng mỏi dần. Sau đó Du nhìn bó hoa, rồi thì thầm với nó :
- Ngoan nhé! Gắng đợi anh ấy thêm một lát nữa thôi.
Du cứ đứng như vậy chờ Phong. Trong lòng cứ nghĩ tới lúc Phong đang mệt mỏi lại thấy mình, nhất định sẽ rất vui vẻ. Giống như những khi Phong tới, dù có đang mệt mỏi cỡ nào, Du cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng mà Du đã đợi mãi, đợi tới khi trời về chiều muộn. Bàn chân mỏi nhừ mà vẫn không thấy Phong đâu. Cô rút điện thoại ra, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn.
- Anh ấy đang làm gì thế nhỉ? Bụng mình đói meo rồi.
Du lại tiếp tục gọi điện. Nhưng đáp lại cô lúc này là giọng nói của tổng đài viên "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
- Hay là hôm nay anh ấy mệt, nghỉ ở nhà? Cũng tại mình. Ai bảo qua mà không báo trước. Lo quá. Nhỡ anh ấy có chuyện gì thì sao nhỉ? Chi bằng đi về nhà anh ấy xem sao.
Nghĩ vậy, Du lại mải mốt đi ra bến xe bus. Chiếc giày búp bê khiến cô đi lại dễ chịu hơn giày cao gót. Nhưng vì đã đi vào nó cả ngày nên bàn chân cô bắt đầu nhức mỏi, ngón chân út đã sưng phồng lên.
Du xuýt xoa, cố gắng cắn răng đi thật mau vì trong lòng tràn đầy lo lắng. Cho tới khi tới bến xe bus, ánh mắt Du tối sầm. Bó hoa và chiếc bánh kem thắt ruy băng hồng trên tay cô rơi xuống đất không một chút cảm xúc.
Đó có phải là người con trai mà cô từng tin tưởng rằng sẽ không làm tổn thương cô đó không?
Đó có phải là người con trai mà cô đã luôn mong muốn người ấy vui vẻ, hạnh phúc đó không?
Đó có phải là người con trai mà cô đã yêu hết lòng, tin tưởng hết lòng, vì người ấy mà chịu không biết bao nhiêu ấm ức, tủi thân đó không?
À không. Phải hỏi là, đó có phải cô gái mà anh ấy đã từng nói rằng "Sẽ không bao giờ gặp lại" đó không?
Bàn tay Phong đang nắm lấy tay cô gái ấy khiến Du cứ ngỡ như rằng chính bàn tay ấy, bàn tay to ấm cô từng áp vào má và cảm thấy hoàn toàn bình yên đó, đang bóp nát trái tim bé nhỏ của cô.
Du cắn chặt môi mà nước mắt vẫn rơi ra, nhòe nhoẹt, mờ mịt.
Phong vẫn chưa nhận ra sự có mặt của Du. Xe bus từ từ chạy tới. Bên kia đường, Phong cũng đang cài dây mũ bảo hiểm cho cô gái đó một cách vô cùng dịu dàng. Dù cho chính cô gái ấy đã từng hất đẩy bàn tay của anh ra, dành cho anh sự lừa dối và thiếu tôn trọng đầy tổn thương nhất.
Thế mà Du đã cho rằng, người con trai ấy, sẽ không bao giờ làm tổn thương mình…
"Thì ra, yêu anh nhiều như thế, cũng vẫn không đủ. Thì ra, hạnh phúc của em là được yêu anh toàn vẹn. Nhưng mà hạnh phúc của anh, lại không phải yêu em toàn vẹn. Thì ra, trong tình yêu, chỉ một người cố gắng luôn luôn là không đủ…"
Đúng lúc chiếc xe bus gần tới, Phong liếc sang bên đường. Và anh bỗng nhìn về phía ấy bằng một ánh mắt đầy kinh ngạc, bối rối, và tổn thương.
Phong hấp tấp chống chân xe máy, không nói không rằng, chạy qua đường. Nhưng dòng xe cộ đông đúc đã ngăn anh lại. Anh đứng bên này, nhìn người con gái đang vô hồn như tượng đá, rơi nước mắt, hét lên :
- Du! Đợi anh. Đợi anh. Đợi anh giải thích. Du, anh xin em. Đợi anh…
Cô gái đó chỉ đứng lặng lẽ như vậy, khuôn mặt không chút cảm xúc, chỉ có nước mắt vẫn rơi, tuột qua gò má, chảy vào môi, rất mặn, rất đắng.
Cuối cùng, cô lấy hết sức lực, cố nặn ra một nụ cười, thì thầm rất nhỏ. Không phải nói với Phong, mà là để nói với chính mình.
- Tạm biệt…
Xe bus tới. Du bước lên. Bỏ mặc bên kia giọng nói pha lẫn nước mắt của người con trai mà cô yêu dấu.
Giọng nói ấy, hình bóng ấy, nụ cười ấy, tất thảy thuộc về người ấy, đều đã không đủ sức níu giữ cô lại nữa. Chỉ vì trái tim cô giờ này, đã vỡ tan…
Một lần, Du ngước lại đằng sau, nhìn ánh mắt anh ấy sượt qua khuôn mặt mình, Du bèn nhắm mắt lại. Tất thảy mọi thứ đều im lặng. Du không còn nghe thấy gì nữa. Thậm chí cả giọng nói của anh ấy, cô cũng không còn nghe thấy nữa.
Có thể Phong đã không còn cần một người yêu anh hơn cả bản thân mình. Có thể Phong đã không còn cần một người luôn tin tưởng và tôn trọng anh hết lòng. Có thể Phong đã không còn cần một cô gái thật tâm hết lòng hết dạ vì anh ấy. Có thể Phong đã không còn cần Du như anh ấy đã từng cần nữa thì, Du cũng không thể chối bỏ là mình đã yêu anh ấy hơn chính bản thân. Không thể chối bỏ rằng mình vẫn luôn tôn trọng anh ấy rất nhiều, như ngày đầu tiên. Không thể chối bỏ rằng mình vẫn thật tâm thật lòng với anh ấy, với chỉ riêng một mình anh ấy…
Nhưng mà yêu chỉ là chuyện của một người. Tổn thương cũng chỉ là chuyện của một người. Yêu Phong và tổn thương vì Phong chỉ là chuyện của Du, chẳng liên quan gì tới Phong cả. Vậy thì từ bây giờ, chấm dứt tình yêu của mình đối với anh ấy, chấm dứt sự tổn thương mình chịu dựng vì anh ấy, cũng là chuyện của Du, hoàn toàn không liên quan đến Phong.
Trước nay đều không liên quan tới Phong.
Du từ từ mở mắt. Lấy tay lau nước mắt để nhìn anh cho thật rõ trước khi rời xa. Cô biết, đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương như vậy. Cũng có thể sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh. Vì sau một tình yêu sâu sắc, có một nỗi tổn thương lớn lao như biển cả, Du không thể nào vì anh, mà khiến mình tổn thương thêm được nữa.
Chính vì đã yêu như thế, nên mới chấp nhận rời xa.
Thế gian này có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ. Cuộc gặp gỡ với Phong, ngày đó Du đã ước rằng nó là Định mệnh duy nhất và sau cuối của cuộc đời mình. Cho đến giờ phút này, Du chỉ ước rằng những cơn sóng lòng anh nguôi dịu và trả lại anh tất thảy… tất thảy bình yên…
Không có nhận xét nào: