Tôi đã bỏ qua anh ấy rồi! Một người mà nếu có phép màu cho tôi quay ngược lại thời gian để chọn lựa, tôi nhất định sẽ không để anh ấy rời xa tôi. Một người mà cho dù có phải bất chấp tất cả để giữ anh ấy lại, ngay cả lòng kiêu hãnh bấy lâu nay vẫn khăng khăng cố chấp, tôi cũng không cần nữa. Ngay cả phải chịu tổn thương, hay đau khổ, ngay cả phải trả giá, thì dẫu sao tôi cũng muốn có cơ hội làm lại một lần.
Nhưng, rốt cuộc, tất cả đều đã qua rồi, cả chuyện tình của chúng tôi. Vì thời gian đâu có thể thay tôi sửa chữa tất cả lỗi lầm trong quá khứ?
Đâu phải chỉ là sự cố chấp hay tiếc nuối? Đơn giản chỉ là không muốn phải buông tay từ bỏ. Một người đã từng coi tôi là cả cuộc sống, một người đã từng dùng cả sinh mệnh để yêu tôi. Vậy mà giữa những nghi kỵ của tuổi trẻ, giữa những bồng bột hiểu lầm, giữa muôn vàn hành động dại dột của bản thân, chúng tôi đã để lạc mất tay nhau.
Tôi còn có thể tìm đâu ra một người yêu tôi như thế nữa?
Người ấy đã từng dắt tay tôi băng qua biết bao nhiêu con hẻm nhỏ, thầm thì kể cho tôi nghe những câu chuyện không đầu không cuối, thuộc từng sở thích nhỏ nhặt của tôi.
Người ấy đã từng chạy đến thật nhanh khi nhận điện thoại báo tôi bị tai nạn xe, khi tôi nhận ra lưng áo anh ướt đẫm, bộ dạng anh nhếch nhác, gương mặt sợ hãi của anh còn bám vào thành ký ức của tôi. Lúc đó, tôi đã chẳng còn thấy đau đớn nữa.
Người ấy đã từng ôm lấy tôi mỗi khi tôi gặp thất bại, che chở cho tôi mỗi khi tôi cảm thấy sợ hãi, bất an, trấn tĩnh tôi vượt qua những quãng thời gian liên miên xảy ra biến cố.
Người ấy đã từng đẩy tôi lên phía trước, đã từng dạy cho tôi biết những lúc tôi cần đứng thẳng một mình, đã từng kịp thời bước tới đỡ mỗi khi tôi loạng choạng ngã, đã từng tìm thấy tôi mỗi khi tôi muốn trốn tránh sau vô số quăng quật của cuộc sống.
Người ấy đã từng nhẫn nại với những đòi hỏi vô lý của tôi, đã từng chấp nhận những tính xấu của tôi, đã từng chứng kiến tôi từ một cô bé cái gì cũng không biết, trở thành một cô gái hiểu chuyện hơn.
Người ấy, đã từng sống mà chỉ biết có tôi, người ấy đã từng vì tôi, mà chấp nhận hy sinh nhiều, cũng đã từng vì tôi mà khóc, đã từng vì tôi mà buồn, thậm chí đã từng vì tôi mà phải chịu những tổn thương.
Một người đã từng yêu tôi như thế, một người đã từng vì tôi làm bao nhiêu chuyện như thế, ắt hẳn sẽ chẳng bao giờ rời xa tôi đâu?
Ấy vậy mà anh ấy đã rời khỏi cuộc sống của tôi rồi. Khi chúng tôi sau một khoảng thời gian mệt mỏi những hiểu lầm, cãi vã, rồi hờn giận, tôi đã để anh ấy đi rồi. Cuộc tình của chúng tôi thể không hóa ra từ tiểu thuyết, và đối diện với sai lầm, vẫn cứ phải chia phôi.
Vốn dĩ đã từng có người yêu tôi như sinh mệnh. Chí ít tôi đã tin rằng trên đời còn tồn tại thứ tình yêu như thế, khi một người đã dành trọn tâm trí để yêu tôi thật thà không chút đắn đo, để cho tôi đến tận bây giờ vẫn còn vương vấn mãi không thôi.
Ai bảo chỉ cần có tình yêu là vượt qua hết? Chúng tôi có ký ức, có lòng tin, và quan trọng hơn hết, là tình yêu. Vậy mà mối tình đẹp như vậy cũng phải đặt một dấu chấm hết sau những khổ đau, muộn phiền. Chỉ trách, đã không níu giữ được nhau.
"Ngày mai, tôi sẽ ngồi bên bếp lửa đỏ quên đi tất cả
Ngắm người tôi yêu, ngắm mãi không thôi
Chúng ta sẽ chờ đợi kim đồng hồ kêu tích tắc
Từ sáng sớm tới đêm đen
Đợi lũ người tẻ nhạt đi hết
Đến lúc đó chúng ta sẽ không chia ly"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét