Vì sao em thích trà chanh thế?
Em nói với tôi, em thích uống trà chanh vỉa hè, vào một ngày hè nắng vàng ươm có bằng lăng tím và phượng đỏ, hay một ngày thu nắng dịu nhẹ hắt bóng nhỏ li ti qua từng tán cây, ở trên con phố cổ Hà Nội, gần tiếng chuông Nhà Thờ yên bình chậm rãi đều nhịp.
Vì chỉ cần một chỗ ngồi nhỏ bình dị, em có cả một thế giới thương yêu thu nhỏ trước mặt mình là cô bạn du học lâu ngày mới gặp, là cậu bạn thân học khác trường đại học, là một người chị, người anh làm cùng câu lạc bộ… Em sẽ nói đủ thứ chuyện, vui và buồn, sôi nổi và trầm lắng, cho bạn, cho chị, cho anh nghe, bằng một giọng nói ngọt và tiếng cười trong veo như là nắng.
Hoặc có đôi khi, em trà chanh một mình, xoay xoay cốc nước không biết bao lần. Đôi mắt em muốn nói gì vậy, cô bé Hà Nội của tôi?
Thế rồi một cơn mưa bất chợt ào ạt xuống con phố nhỏ, em chạy đi vội vã tìm chỗ trú mưa. Tôi đứng bên em, nghe rõ nhịp thở hổn hển không đều, nhìn rõ mái tóc đen dài bị ướt nhẹm, và cảm nhận rõ người chợt rùng mình khi một cơn gió thoảng qua. Em quay sang tôi, nhoẻn miệng cười xinh. Tôi bảo em, Hà Nội không vội được đâu, tạnh mưa em hãy về nhé. Em gật đầu. Thực ra là vì tôi muốn đứng bên em, lâu hơn một chút nữa đó mà.
Hà Nội trong tôi, là em và trà chanh vỉa hè.
Em nói với tôi, em thích uống cà phê sữa đá, vào một ngày mùa khô nắng giòn tan hay một ngày mùa mưa tê tái nhưng chẳng lạnh buốt, ở một ngõ nhỏ sâu hoắm của Sài Thành phồn hoa náo nhiệt. Em bảo, em thích những quán cà phê được bày trí rất đẹp, rất có gu và những cô chủ quán hồn hậu, luôn trìu mến gọi em là “con”.
Vì sao em thích cà phê sữa đá thế? Vì em thích những khoảng lắng nho nhỏ giữa cuộc sống gấp và nhanh hàng ngày, vì em thích khám phá, lang thang trên khắp những nẻo đường bụi bặm trong thành phố, chỉ để tìm cho được một vị cà phê hợp tâm trạng. Em bảo, cà phê đắng mà lại rất ngọt, uống riết sẽ nghiện.
Còn tôi, tôi nghiện em mất rồi, nắng Sài Gòn của tôi.
Thế rồi, trời nổi sấm chớp và kéo theo biết bao những giọt nước mắt. Em căng dù, bước ra khỏi quán quen. Tôi chạy theo, nói với, em làm ơn cho tôi đi cùng ra bến xe bus nhé, vì hôm nay tôi quên dù ở nhà mất rồi. Mà Sài Gòn vội lắm em ơi, nhanh nhanh kẻo lỡ mất chuyến xe cuối ngày. Em gật đầu. Tôi đâu có cần dù, chỉ là tôi muốn ở bên em, thêm chút nữa, thêm chút nữa…
Tôi muốn là cây dù của em, che chở bảo vệ em suốt đời.
Tôi và em, cứ như thế, giữa những ngược xuôi khắp Nam Bắc. Nhưng có sao đâu, vì tôi sẽ lại được gặp em, ở một quán trà chanh vỉa hè, hay một quán cà phê sữa đá thân thương nào đó.
Em hỏi tôi, tôi thích uống gì hơn?
Tôi hỏi lại em, em thì sao. Em nhìn bâng quơ, bảo rằng em thích cả hai. Hà Nội là trái tim, Sài Gòn là hơi thở. Hà Nội là niềm yêu, Sài Gòn là niềm thương. Hà Nội là nỗi nhớ, Sài Gòn là nỗi mong.
Tôi lặng thinh. Trái tim và hơi thở của tôi đều thuộc về em. Trà chanh hay cà phê đâu quan trọng, quan trọng là, tôi vẫn được bên em, cô bé ạ.
Trà chanh vỉa hè và cà phê sữa đá, em thích uống với ai?
Này em, em có muốn cùng tôi trà chanh và cà phê thêm… 100 năm nữa không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét