Zen là một cô gái đã lâu không yêu. Câu chuyện lần này là chuyện mà Zen muốn chia sẻ về chính mình. Cô gái hai mươi tuổi, đã một lần yêu và thất bại với chính mối tình mong manh ấy. Sau nhiều ngày, Zen lặn lội về miền kí ức, cố gắng để rũ sạch quá khứ và những nuối tiếc một thời đã qua. Zen mạnh mẽ hơn, biệt lập hơn trước cuộc sống. Zen không yêu ai, bất kể một chàng trai nào. Bởi Zen sợ, sợ quá nhiều thứ…
1. Zen
Tắt điện. Mất điện thì đúng hơn. Trong căn phòng 20m2, tôi thấy mình không tồn tại. Chính xác là cái sự tối om đã làm cho mọi thứ đều trở nên không tồn tại, ngoại trừ tiếng đồng hồ. Thời gian vẫn trôi, đồng hồ tích tắc, kim giây nhích nhanh nhảu trong khi kim giờ nhích chậm chạp từng chút một. Đó là vì tôi đoán khi nghe tiếng âm thanh và như quy luật hiển nhiên phải thế chứ tôi cũng đâu có nhìn được cái đồng hồ treo trên tường. Bất giác tôi rùng mình. Thấy lạnh và thấy sợ. Tôi đã có thể ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, cho đầu óc không suy nghĩ chừng năm phút, tôi sẽ đến với một giấc ngủ ngon. Nhưng tôi vẫn sợ. Nỗi ám ảnh về bóng tối khiến tôi không tài nào chợp mắt. Thế nên tôi quyết định đi mua nến về thắp.
Ngoài trời mưa. Mưa trút xuống ngay khi tôi bước chân ra khỏi cổng. Cả khu phố tối đèn, một vài nhà thắp nến, một vài nhà dùng đèn tích điện có thứ ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt trong mưa. Những ô cửa khép hờ hay mở hờ tạo ra những luồng sáng vuông bị cắt, và những hạt mưa soi mình trong đó thật đẹp. Đẹp và dị. Như tôi lúc này, khoác trên người bộ áo mưa để lê la ngoài đường trong khi con phố chẳng có lấy một ai. Tôi bật cười.
- Đẹp và dị!
Tôi đi được một quãng, một gã trai đi xe máy phóng qua, gã làm chỗ nước đọng trên vũng bắn tung tóe vào người tôi. May mà tôi mặc áo mưa, nhưng tôi vẫn hậm hực. Gã nói nhỏ từ “xin lỗi” khi lướt qua và biến mất sau khi tôi kịp ngoái đầu nhìn lại. Hình như gã cũng quay lại nhìn tôi một lúc, rồi gã quay đi. Trên người gã không mặc áo mưa, cảm giác gã ướt như chuột lột. Con người ấy chẳng cần tôi nguyền rủa thì cũng sớm ốm vì lạnh mất thôi. Thế nên tôi tha, tôi chẳng đanh đá, tôi chẳng ra vẻ độc ác làm gì với gã.
Đi được một quãng. Tôi lại thấy run. Người tôi tự nhiên run lẩy bẩy. Tôi sợ. Sợ bóng tối và sợ mưa. Những cơn gió rít nhè nhẹ như ai đó khẽ nói qua kẽ răng. Thứ ánh sáng vô định lấp loáng nấp sau những tòa nhà cao tầng. Trời vẫn mưa như trút, tôi lội nước đi mua nến để rước thêm sợ hãi. Nhưng xét cho cùng, nếu ở nhà thì tôi vẫn không tránh được nỗi sợ hãi. Tự nhiên tôi mong có một tin nhắn hay một cuộc điện thoại “vô tình” từ máy của tôi. Nếu là tin khuyến mãi hay quảng cáo của tổng đài thì chí ít tôi cũng thấp thỏm để chờ mở tin ra đọc. Nhưng tôi cần hơn cả là một cuộc điện thoại. Tôi cảm giác mình sẽ gọi cho ai đó và buôn thật nhiều chuyện, kể lể thật nhiều chuyện. Nói thế nào cho phải nhỉ? Vì tôi muốn át đi cái sự cô đơn và cảm giác sợ hãi trong màn mưa khủng khiếp này. Nhưng chẳng có nổi một phút sáng hay một giây đổ chuông. Tôi thậm chí còn không biết mình sẽ bấm số gọi cho ai nếu tôi là người phải bắt đầu.
Tôi có nhiều bạn. Mọi người biết đến Zen là người năng động, ôm đồm nhiều công việc, tham gia một cơ số các câu lạc bộ, kết thân được với hầu hết già, trẻ, lớn, bé. Nhưng tự nhiên vì quá nhiều bạn nên chẳng có nổi một người bạn thân!?!
Nhiều khi trong nhiều mối quan hệ, những mối quan hệ nhờ nhờ ấy chẳng đủ khăng khít để ta gợi chuyện và sẻ chia, ta tự thấy mình lạc lõng. Nhiều khi trong nhiều mối quan hệ, ta trong mắt mọi người vốn là kẻ mạnh mẽ và ngạo nghễ, ta chẳng được yếu lòng dù chỉ là một phút.
Zen không bao giờ yếu đuối!
Tôi bật cười. Câu khẩu hiệu của tôi như che lấp những giọt nước mắt. Nhưng càng hô hào thì càng thấy đau, nước mắt chảy ra càng nhiều. Lần đầu tiên tôi thấy nước mưa có vị mặn. Ai đó nói nước mưa là nguồn nước ngọt cơ mà?
- Nếu phải chọn một ai đó, Zen sẽ chọn cô đơn! Nếu phải cần một ai đó, Zen sẽ cần sự sợ hãi!
Như một tuyên bố hùng hồn của tôi, khi mà tôi cảm thấy mình đủ gắn bó với sự cô đơn và sợ hãi – đúng chất của một cô gái đã lâu không yêu…
Cuối cùng, tôi đi mua nến về đến nhà bình an. Cái đêm mưa chết giẫm. Khi loay hoay tìm bật lửa thì có điện, ngóng cổ ra ngoài nhìn trời thì tạnh mưa. Tôi bật cười.
- Trời cũng đùa với Zen như thế!
2. Gã
Tôi ào về từ quán, trời ập nước xuống đầu như hả hê. Mưa mỗi lúc một to nhưng vì chủ quan nên tôi không mặc áo mưa. Cũng không hẳn thế, là tôi không thích mặc: vướng víu, khó chịu, vẫn ướt dù cho áo mưa không dột!
Về đến khu phố, tôi thấy nhà nhà tối điện. Có vẻ như khu này lại bị mất điện đột ngột. Quái quỷ là cứ thích cắt điện vào lúc trời mưa. Cái khổ nhân lên hai lần. Cứ nhìn những người như cô bé đang đi dò dẫm kia thì biết.
Cũng không hẳn là “những người”, mà chỉ có “duy nhất” một người là cô bé ấy. Mặc áo mưa, dò dẫm từng bước một thận trọng. Tôi thấy dáng người quen quen, khuôn mặt quen quen mặc dù tôi chưa lần nào nói chuyện. Có khi nào cùng khu phố nên ra vào thỉnh thoảng gặp nhau? Vì mải mê tìm kiếm những dữ liệu về cô bé ấy nên tôi không tránh kịp một vũng nước đọng trên đường.
Nước bắt tung tóe. Đôi mắt tròn biến thành hình viên đạn, cái nhìn trân trối và khuôn mặt xinh đẹp lấm lem. Hình như mắt còn hoe đỏ.
Tôi nhận ra Zen - người con gái đứng phía trước chỉ trong mấy tích tắc chạm mặt. Cô bé hay đến quán tôi uống café cùng hội bạn và nghe nhạc. Mấy lần bắt gặp cô bé ấy nói cười với chàng trai nào đó. Nhưng mỗi lần bắt gặp lại là một-chàng-trai-khác-nhau. Tôi nhún vai, bảo vệ cái chính kiến của mình: Zen là một cô gái đã lâu không yêu! Nhìn cái cách cười đùa với bạn trai là biết, không đỏng đảnh, không nhõng nhẽo, hời hợt yêu thương và không rung cảm.
Mấy lần định làm quen với Zen, nhưng cô bé cứ lên hát xong lại xuống ngay chỗ ngồi cùng bạn. Cô bé hay hát những bài buồn, mắt buồn, giọng buồn. Nghe như sắp khóc. Nhưng hát xong lại cười tươi ngay được. Tôi ấn tượng mạnh bởi vẻ tươi tắn nhưng lúc nào cũng sầu sầu rầu rầu ấy. Con người ta có thể trưng ra hai bộ mặt tương đương với hai tính cách của mình. Nhưng là tùy lúc, tùy hứng, tùy hoàn cảnh. Còn Zen, em trưng ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Khi người khác nhìn vào, dễ tin rằng em thành thật. Mà đúng là em thành thật. Em khóc ngay cả khi em đang cười.
Không bỗng dưng mà tôi dành nhiều thời gian và góc trống để nghĩ về Zen như thế. Bởi lần này, trong tối mưa mịt mùng như thế này, tôi thấy tôi có duyên với Zen. Tôi đang không biết toan tính sao cho phải, vì muốn làm quen với em, muốn yêu em và muốn đồng hành cùng em. Nhưng điều đó khó khăn biết chừng nào. Vì Zen là một cô gái đã lâu không yêu…
Tôi về đến nhà, sau khi tắm và làm khô người, kịp pha cốc café để trên bàn làm việc, lân la lại máy tính để hỏi thằng bạn về vài việc ở quán. Quán café tôi cùng thằng bạn mở được hai năm. Hai đứa cùng điều hành, tôi lúc này, nó lúc khác. Quán nói chung có duyên vì hai anh chủ quán có duyên… nên khá đông khách. Những ngày tôi bỏ về sớm như hôm nay thì đều chủ động hỏi về công việc sau khi tôi về. Tự nhiên, đang nói chuyện với thằng bạn, cái tên Zen làm tôi sửng sốt.
- Mày biết Zen không?
- Cái cô bé hay vào quán mình nghe đêm nhạc guitar đó hả? Nhỏ nhỏ, tròn tròn, mặt xinh và hát hay?
- Ừm.
- Sao? Thích em nó hả?
- Không. Người yêu cũ của tao.
Tôi lặng người, cốc café rơi vỡ tan trên nền đá hoa.
- Hôm nay tao muốn bắt đầu lại với em ấy. Nhưng không thành mày ạ!
Trái đất tròn, thậm chí tròn hơn tôi nghĩ. Hai người yêu nhau bao lâu? Từ bao giờ? Chia tay lâu chưa? Sao tôi chưa từng biết? Zen là khách quen vì Zen thích quán hay vì Zen thích anh chủ quán? Zen khóc như cười vì Zen đau khổ hay Zen hạnh phúc? Zen là cô gái đã lâu không yêu hay Zen yêu một người đã quá lâu?
Tôi rốt cuộc có biết gì về người mà tôi-chuẩn-bị-yêu đâu cơ chứ?
- Mày sao thế?
- Không sao. Tao mệt. Chuyện mày với em Zen, mai tao nghe tiếp nhé!
Tôi thoái lui, lấy cớ đi ngủ. Zen thậm chí còn lặn lội trong giấc mơ của tôi. Trong giấc mơ ấy, em cười tinh khôi không chút gợn…
3. Chuyện của Mưa
Tôi vẫn đến quán Mưa như thường lệ. Nhưng không phải để gặp anh, mà gặp một người khác. Từ lâu việc mượn cớ đi café nghe nhạc đã trở thành thói quen để được gặp anh. Nhưng khi anh ngỏ lời, tôi lại làm lơ. Vì tôi muốn làm kiêu hay vì tôi không còn yêu?
Zen hay hờ hững!
Anh nói với tôi như vậy. Kể cả khi chúng tôi yêu nhau. Kể cả khi chúng tôi chia tay. Và kể cả khi anh muốn quay lại.
Tôi không hờ hững, chỉ là tôi không biết cách thể hiện sự quan tâm và nồng nhiệt của mình đến với đối phương.
Tôi không khô khan, nhưng tôi không thích thể hiện và phơi bày. Tôi sống chân chất với những gì tôi có. Anh không hiểu, chưa bao giờ anh hiểu, nên chúng tôi chia tay.
Làm cùng anh ở quán là bạn thân của anh. Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau từ hồi tôi và anh yêu nhau. Tôi cảm giác được rằng anh ta thích tôi. Cái từ “thích” nó nhẹ nhàng chứ không nặng nề như từ “yêu”. Chỉ là khi tôi lên hát, anh ta đàn, chăm chú và dõi theo tôi. Thỉnh thoảng nhìn sang tôi như để bắt nhịp cảm xúc. Nhưng thực chất là anh ta quan sát tôi, ngắm tôi thì đúng hơn. Dù sao ở cái cấp độ nhẹ nhàng ấy, anh ta cho tôi cảm giác bình yên thực sự. Chí ít tôi cũng tin rằng giữa chúng tôi đồng điệu nhau về một số thứ. Những thứ mà tôi và anh chưa bao giờ có, chưa bao giờ chạm tới.
- Em còn yêu Long không?
Anh ta hỏi hờ hững. Ngay khi tôi định bước chân ra khỏi quán, một chân xỏ giày, một chân chưa kịp xỏ. Anh ta giằng lấy tay tôi, níu nhẹ nhàng, hỏi ngô nghê.
- Anh hỏi với cương vị là bạn của Long?
- Anh hỏi với cương vị là anh – Kỳ. Kỳ không phải bạn của Long trước mặt em, Kỳ là một người thích em!
Tôi nhoẻn cười.
- Anh đúng là kỳ thật đấy! Để cho em về!
Quán tan, người tan. Anh ta buông tay và tôi ra về. Thật ra tôi đã cố để bình yên, cố để mình không chới với và bối rối. Lúc Kỳ kéo tay tôi, tôi biết tim mình ngã một nhịp. Tôi mến Kỳ, vì Kỳ thân thiết với tôi hơn tôi nghĩ.
Nhưng để hướng tới một cái gì đó xa xôi, tôi không chắc.
Thật ra, Zen là một cô gái đã lâu không yêu. Mà một cô gái đã lâu không yêu bao giờ cũng có nhiều điều đáng để suy nghĩ.
Một cô gái đã lâu không yêu thường có trái tim lạnh và băng giá. Trái tim cô ấy khó rung động và dễ bị tổn thương vô cùng.
Một cô gái đã lâu không yêu thường không tin vào trực giác. Cô ấy điều khiển trái tim bằng lý trí dù khao khát có được tình yêu bằng trực giác.
Một cô gái đã lâu không yêu thường không tin vào tương lai, lời hứa hay cái gì đó đại loại viển vông. Vì cô ấy sợ sẽ lại lần nữa thất bại và chọn cô đơn làm bạn, sự sợ hãi làm tri kỷ.
Một cô gái đã lâu không yêu thường đắn đo trước nhiều mối quan hệ. Cô ấy chẳng chăm chút cẩn thận cho bất kỳ mối quan hệ nào cả và mang tiếng là hờ hững. Nhưng thực chất cô ấy sợ mình sẽ lại là người bị bỏ rơi.
Một cô gái đã lâu không yêu oái oăm thay có nhiều vệ tinh. Cô ấy thường không đặt các vệ tinh lên cân đong đo đếm như các cô gái khác, mà cô ấy tìm bình yên nơi cô ấy cần. Lẽ đơn giản, cô ấy chỉ cần bình yên để yêu là đủ!
Zen là thế. Tôi là thế. Một cô gái đã lâu không yêu là thế!
Tôi quay lại quán vào một ngày mưa. Trước đó, Kỳ có ghé qua nhà tôi. Thật ra, đúng là anh ta luôn xuất hiện trước mặt tôi không phải với vai trò là bạn của người yêu cũ mà là Kỳ - một chủ quán café quen, một người hàng xóm xa lắc cùng khu phố. Anh ta giúp tôi cơ số việc vặt, giả vờ vô tình vướng vào những thời điểm khó khăn của tôi rồi ra tay giúp đỡ. Tôi thừa biết anh ta cố ý, nhưng cái cố ý đến đáng yêu làm tôi không thể trách và không thể lánh xa.
- Hãy để áo mưa vào trong cốp xe. Nếu cần thì có ngay mà mặc. Em mà ướt như chuột đến quán, anh sẽ xử em!
- Xử thế nào được?
- Cứ thử đi rồi biết!
Không biết từ khi nào Kỳ xuất hiện tự nhiên trong cuộc sống của tôi mà không khiến tôi vướng bận. Thật ra, còn một điểm nữa của những cô gái đã lâu không yêu. Đó là cô ấy không thích và không cho phép bất cứ chàng trai nào xuất hiện quá đều đặn, quá thường xuyên và quá tự nhiên trong cuộc sống của cô ấy. Bởi cô ấy sợ, một ngày nào đó chàng trai sẽ đánh cắp mất trái tim cô – một trái tim đã lâu không hề rung động.
Hôm ấy là sinh nhật tôi, Kỳ bận không đến được. Tôi ngồi nhà với cái bánh gato to vật, có chữ Zen – 21 kiêu xa trên bánh.
Tắt điện. Đúng hơn là mất điện. Tôi thắp nến lên và ngồi chờ nó tàn lụi trong phút chốc. Tự nhiên tôi khóc nức nở. Tôi sợ cô đơn và sợ bóng tối. Tôi định gọi cho Kỳ, nhưng tôi lại ngại. Tôi dắt xe ra ngoài, khoác áo mưa và đến quán.
- Sao em đến đây? Lát quán tan rồi anh qua!
Kỳ không chú ý đến khuôn mặt lấm lem của tôi sao? Hỏi ngô nghê thế?
- Em khóc à?
- Ai cho anh để áo mưa vào cốp xe của em? Ai cho anh mua bánh, mua hoa, mua quà cho em mà lại bắt em phải đợi? Ai cho anh quyền mắng mỏ em? Quyền xử em nếu em không mặc áo mưa?
Tôi càng lúc càng nức nở. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được ra cảnh này: Zen khóc ngang nhiên trước mặt một người con trai?
- Nín đi. Anh đây rồi!
Kỳ ôm tôi vào lòng, lau nước mắt cho tôi. Tôi để yên mình trong lòng anh mà thút thít.
- Anh đúng là kỳ thật đấy! Ai nói cần anh mà lại bảo là “anh đây rồi!”…
Đêm mưa, quán café Mưa mang câu chuyện của mưa. Câu chuyện về Zen – một cô gái đã lâu không yêu cuối cùng cũng gật đầu để yêu thêm một lần nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét