Quán cũ, mùa cũ…
Thiên Vi dừng xe trước tiệm café bánh ngọt, để nép cái xe đạp mini trắng dựa vào thành tường của quán. Buổi sớm bình minh đẹp, nắng chiếu lung linh trên cánh cổng chào nên thơ. Những chùm hoa tigon màu hồng phấn, những tán lá xanh non mơn mởn, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, cô gái nhỏ phấn khởi bước chân vào quán, bàn tay khẽ với mở cửa kính nhỏ có dòng chữ WELCOME!!! điệu đà nhảy nhót…
- Vi Vi, hôm nay đến sớm vậy?
Chàng trai Kính Cận mỉm cười tươi rói, trên tay là một chiếc khăn trắng, loại chuyên dùng để lau ly thủy tinh.
- Vâng, hôm nay cuối tuần, đông khách nên em tới sớm!
Thiên Vi mỉm cười, bước nhanh đến khu làm bánh, đeo lên mình chiếc tạp dề hình gấu Pooh màu vàng nhạt, cô bé nhanh nhẹn với các chuỗi động tác quen thuộc hằng ngày.
- Hôm qua có cậu chàng nào đó đến tìm em thì phải? Lúc em vừa rời quán được 30’.
Chàng Kính Cận nhắc Thiên Vi khi sực nhớ ra điều gì đó. Tối qua, đúng lúc trời mưa to tầm tã, khi cậu chuẩn bị đóng cửa quán thì lấp ló bên ngoài một Đầu Đinh đang lò dò, người cậu chàng co rúm, ướt nhẹp vì thấm nước mưa.
- Xin lỗi, quán mình đóng cửa rồi bạn ạ!
- Không. Tôi tìm Thiên Vi. - Đầu Đinh đáp, tay đẩy cặp kính cận bị trễ trên sống mũi thẳng tắp.
- À, cô bé vừa về được một lúc, chắc bây giờ về tới nhà rồi. Hay cậu có nhắn gì không…
Kính Cận chưa kịp nói hết lời thì bị Đầu Đinh chặn đứng.
- Không cần. Cảm ơn!
Nói rồi Đầu Đinh xoay người bước đi, cái dáng dong dỏng cao lạnh lùng và ngạo mạn khiến Kính Cận nhún vai. Kính Cận lắc đầu, chẹp miệng.
- Chắc bị cô nàng Vi Vi đá rồi!
Nói rồi Kính Cận mỉm cười.
- Ai tìm em cơ?
Thiên Vi hỏi lại, mắt long lanh nhìn cái khoảnh khắc Kính Cận bất giác bị giật mình, nụ cười trên khuôn mặt điển trai tắt ngấm.
- À, Đầu Đinh.
- Đầu Đinh?
Thật ra Đầu Đinh là biệt danh Kính Cận đặt cho cậu trai ấy, một vài phút ngắn ngủi, cuộc hội thoại cũng ngắn ngủi, cậu chưa kịp biết tên.
- À ờ, anh không hỏi. Thấy không có em nên cậu ấy về luôn. Thế không về nhà em tìm em à?
- Dạ không.
- Ừ, cũng phải. Lúc ấy trời mưa to mà.
- Em ra đây chút!
Thiên Vi vứt nhanh tạp dề gấu Pooh xuống tủ kính bánh ngọt, chạy nhanh ra cửa quán, dựng chiếc xe đạp trắng và phóng nhanh hết sức có thể. Lúc bấy giờ, trời đang nắng to gay gắt bỗng ùn ùn kéo mây đen, cảm giác âm u như một trận cuồng phong sắp đến, Thiên Vi thấy đầu óc choáng váng và văng vẳng bên tai câu nói của giọng nam trầm quen thuộc.
- Anh sẽ đi tìm em nếu anh muốn quay lại. Còn em, đừng bao giờ đi tìm anh. Biết không?
- Tại sao thế anh?
- Đừng hỏi. Em cứ nhớ như thế nhé!
- Em không chịu đâu. Anh phải giải thích chứ! Sao tự nhiên lại đối xử với em như vậy?
Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, mắt rơm rớm nước, bấu chặt vào cánh tay chàng trai.
- Thiên Vi. Anh…
- Anh…
- Anh sẽ tìm em, sớm thôi. Thế nhé!
Cuối cùng chàng trai quay bước đi, bỏ lại cô gái nhỏ với sự ấm ức tủi thân chỉ một mình cô biết, một mình cô mang. Anh đi nhẹ nhàng lắm, bình yên lắm. Phút cuối cùng vẫn còn nụ cười nơi khóe môi. Thế là cô mất anh từ đó. Một cú sock tình cảm lớn khiến cô gục ngã.
- Anh ơi, em sẽ chờ anh… Quán cũ, mùa cũ anh nhé!
Thiên Vi cố với, cái bóng dong dỏng cao vẫn lạnh lùng bước đi, không một lần ngoảnh mặt nhìn lại. Cô bé những tưởng rằng đằng sau ấy là một nụ cười nơi khóe môi. Anh đi với sự tự tin của riêng mình.
Mùa cô đơn…
Trong tiệm café bánh ngọt, ở góc bên cạnh cửa sổ, khuôn bàn vuông, mặt bàn trải khăn phủ kẻ caro, chàng trai đưa mắt nhìn ra phía xa, bên trên bàn là hai capuccino hình mặt cười, một bánh ngọt nhỏ bằng bàn tay cũng hình mặt cười. Chàng trai ngồi đó một lúc lâu, từ sáng đến trưa, từ chiều đến tối. Cô gái phục vụ bàn lấy làm lạ lẫm, nhân lúc quán vắng khách, cô lò dò đi tới cái bàn bên cạnh cửa sổ đặc biệt ấy.
- Anh ơi… có phải… vì bánh không ngon không ạ? Cả capuccino nữa…
Cô gái nhỏ hỏi vị khách đặt biệt, tay cô xoắn vào nhau nửa vì thấy mình đường đột nửa vì thấy thiếu tự tin. Tuy nhiên khi nói chuyện cô vẫn nhìn thẳng vào mắt của người khách ấy. Chàng trai sở hữu đôi mắt màu nâu nhạt, nồng ấm và dịu dàng, cả chất giọng của anh cũng thế.
- À không. Rất ngon. - Chàng trai trả lời.
- Nhưng… Anh còn chưa dùng mà. Cả bánh, cả capucccino…
Cô gái lí nhí, đôi mắt kia chuyển điểm nhìn, nhìn trực diện vào cô khiến má cô bỗng dưng thành màu hồng nhạt.
- Em là nhân viên mới à?
- Dạ?
- Nhân viên cũ đều quen anh, và họ không hỏi anh những câu như thế này.
Chàng trai nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, bất giác mỉm cười lạ lẫm. Cô gái nhỏ đã mất tự tin lại thêm mất bình tĩnh, câu trả lời không đầu không cuối.
- Dạ… à không… nhưng sao anh nói thế?
Chàng trai không mỉm cười, đứng lên, kéo chiếc ghế đối diện mình ra xa bàn một chút, nhìn cô gái rồi dắt tay
cô ra hiệu cho cô ngồi xuống cái ghế đó.
- Quán vắng, em ngồi đây nói chuyện với anh một chút nhé!
Cô gái chưa kịp gật đầu, trời bỗng đổ mưa. Mưa như trút nước, cả sấm và chớp nhập nhoạng rạch trên nền trời đen sẫm. Cô gái hớt hải, chạy ra ngoài cửa kính, kéo nhanh tấm bạt che hiên, tay cô cố gắng tập trung, mắt cô cố gắng để nhìn ngó cảnh vật, nhưng tim cô đã nhảy nhót bất thình lình.
Bên trong, chàng trai thắp nến trên cái bàn cạnh cửa sổ, đi về phía quầy phục vụ, lấy ra trong hộc tủ một cái đĩa nhạc to, đặt vào cái máy nhạc cổ điển đặt trên kệ tủ, những âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong cơn mưa ngày một thêm tầm tã. Chàng trai với tay tắt điện, trong không gian quán như chỉ còn có hai người, chìm trong âm nhạc, tiếng mưa, và tiếng đập của những nhịp tim non nớt khẽ rung.
Tối mưa ấy, cô quen anh, cô ngỡ ngàng và bối rối nhận ra anh là chủ quán mà cô đang làm thêm. Hôm nay, tròn một năm ngày mất của chị ấy – người yêu đầu của anh – tình yêu thần thánh – người chị đã tuyển cô vào làm thêm mặc dù cô nói rằng cô không hề có kinh nghiệm.
- Cô ấy đã chọn em, khăng khăng muốn chọn em. Em có biết vì sao không?
Anh nhìn ra màn mưa loang loáng bạc, những giọt nhỏ đều trên vuông cửa kính.
- Em không biết.
- Vì cô ấy nói rằng, em sẽ là thiên thần thay cô ấy.
Cô thoáng ngạc nhiên, hơi thấy rùng mình, phần vì hơi lạnh từ nền đất ẩm ướt ngoài trời mưa kia lan tỏa vào, phần vì ánh nhìn của anh như trở nên tối sẫm – một mảng màu khó hiểu. Cô đặt tay vào nhau, nắm chặt những ngón tay của mình, ngoài việc nhìn đối diện vào anh thì không biết làm gì hơn.
- Anh đã không tin. Thực chất là không muốn tin. Anh không tin có người con gái nào đó sẽ giống như cô ấy.
Và rồi anh chàng ngồi kể chuyện về tình đầu của anh, cô ngồi yên lặng lắng nghe. Không hiểu sao trong những phút giây ấy, có sự liên kết và đồng điệu tâm hồn giữa hai người xa lạ. Cô bất giác thinh lặng, anh bất giác lặng thinh. Một cơn gió thổi qua, những ngọn nến sắp tàn tắt vụt, tiệm café bánh ngọt chìm trong bóng tối.
- Mùa cô đơn… mùa của những cơn mưa.
Tiếng thì thầm khe khẽ như tiếng của gió vừa lướt qua, như tiếng của cô gái bẽn lẽn thẹn thùng.
Quán cô đơn…
Sau hôm ấy, anh không đến quán. Anh tìm một quản lý mới, khá trẻ, phong cách chuyên nghiệp, đặc biệt có thiện cảm với tiệm café bánh ngọt này. Anh giao lại tất cả cho anh chàng quản lý mới của mình. Cả cô.
- Sao anh lại đi đột ngột thế?
Cô hớt hải. Khi vừa bước chân vào quán, cô ngỡ ngàng bắt gặp một ánh mắt lạ lẫm nhìn cô như dò xét. Anh ta đứng ở phía quầy phục vụ, hơi nhướn mày nhìn cô, cặp kính cận trễ xuống, đôi tay thon dài khẽ khàng đưa lên đẩy kính, khuôn mặt điển trai nở một nụ cười xã giao.
- Bạn muốn dùng gì cho bữa sáng? Một bánh ngọt và một capuccino Smile nhé!
Cô giật mình, quay sang nhìn thần thái điềm nhiên của anh. Anh đứng bên vuông cửa kính, nhìn ngắm mải mê những tia nắng đầu ngày, trên tay cầm một capuccino ấm nóng, còn lan tỏa làn khói nhạt và hương thơm nhè nhẹ.
- Em thử đi. Cậu ấy pha có tay nghề lắm!
- Ai thế ạ?
Anh không trả lời, buông một tiếng thở dài, rồi anh đặt cốc xuống bàn, bước về phía cửa, đi qua cánh cổng chào, anh mất hút. Cô mệt mỏi nhìn theo cái dáng lạnh lùng ấy, khi bóng dáng ấy vừa khuất, cô tiến lại bên anh chàng Kính Cận.
- Chào anh! Em là Thiên Vi, nhân viên phục vụ ở đây. Em làm part-time, chắc anh là quản lý mới.
Kính Cận đưa tay lên gãi đầu, miệng cười, mắt cười, khuôn mặt sáng rỡ.
- Chào em!
Vẫn là dàn tigon màu hồng phấn, vẫn là dòng chữ WELCOME!!! điệu đà nhảy nhót. Nhưng không còn anh, không còn những khoảng lặng buồn. Cô đến quán như một thói quen và thẫn thờ như một thói quen.
- Anh vẫn chưa nhìn rõ mặt anh chủ quán. Nhưng anh đoán là anh ấy có nhiều tâm sự.
Kính Cận vừa lau ly vừa bắt chuyện.
- Sao anh đoán thế?
Thiên Vi hững hờ.
- Cảm giác thôi. Cũng giống như lúc này, anh cảm giác em thích anh ấy, Vi Vi ạ.
- Em là Thiên Vi, không phải Vi Vi.
- Nhưng em thích anh ấy, đúng không?
- …
- Vi Vi, đừng xị mặt ra, nhìn mặt em là đã biết câu trả lời rồi.
Kính Cận bông đùa, Thiên Vi hơi nhau mày, cáu kỉnh.
- Đã bảo em không phải là Vi Vi, em là Thiên Vi!
- Ừ. Anh xin lỗi. Nhưng anh thích gọi em là Vi Vi cơ.
Kính Cận bướng bỉnh, Thiên Vi phì cười. Cô bé đuổi anh chàng chạy vòng quanh tiệm, khi nắng buông màu mỡ gà óng ánh dát lên những ô cửa kính, trên dòng người lác đác những vị khách quen chân bước vào quán. Ở góc khuất, phía cuối con đường, người con trai đứng nhìn và mỉm cười.
- Vì anh sợ nếu gần em, anh sẽ yêu em mất!
Mùa cũ, quán cũ… Và những cô đơn…
Thiên Vi lang thang dọc con đường dài, dưới ánh nắng hắt của màu hoàng hôn những mùa mưa. Cô khẽ lầm bầm, lầm bầm một giai điệu của bài hát không tên. Cô nhớ anh da diết, nhớ hun hút ánh mắt cười, và cô nhớ cả những ngày mưa đầu tiên ấy. Nhưng nếu có thể gọi anh trở về, có thể đi tìm, có thể gặp mặt. Dù chỉ một lần…
- Em đi đâu thế, Vi Vi?
Kính Cận gọi. Giọng anh lo lắng.
- Em đi tìm Đầu Đinh. Đầu Đinh đi đâu mất rồi.
Cô mếu máo, giọng cô như con mèo bị hắt nước, tự nhiên cô không kìm chế được cảm xúc của mình, muốn khóc òa lên. Kính Cận chắc chắn không biết Đầu Đinh là ai. Nếu biết, anh sẽ không để Thiên Vi chạy đi nhanh như cắt, sẽ không để Thiên Vi cuống quýt tìm người lạ hoắc lạ huơ như thế.
- Đầu Đinh? Là ai thế?
- Anh không biết đâu…
Thiên Vi phụng phịu, rồi cô cứ dắt bộ cái xe đạp trắng, đi dọc con đường dài, tai nghe điện thoại và giọng nói như trẻ con hờn dỗi.
- Em tìm ở đâu được đây?
Đầu bên kia im lặng. Kính Cận không nói gì, anh chỉ thở dài, rất khẽ. Anh biết con tim của Vi Vi đang nổi sóng, không bỗng dưng mà một người có thể quay trở lại , khiến tim cô gái ấy trở nên yếu đuối như vậy. Kính
Cận mỉm cười, chợt nảy ra một ý nghĩ.
- Em đang ở đâu đấy?
- Trên đường ạ?
- Đường nào?
- …
Kính Cẩn chạy nhanh ra cửa, chui tọt vào một tiệm cắt tóc.
- Anh ơi, đầu đinh nhé!
Anh chàng nháy mắt với chủ tiệm cắt tóc, khi trời xẩm tối, Kính Cận nhìn thấy một ai đó là lạ trong gương đang tròn mắt nhìn mình. Cậu chàng mỉm cười.
Vì yêu thương là chờ đợi…
- Em định đi tìm anh đến bao giờ?
Cô gái ngồi thụp bên cạnh chiếc xe đạp trắng trên vỉa hè khi đêm phố đã lên đèn hong khô tất cả. Màu vàng huyền ảo soi trong long lanh những giọt nước mắt một bóng hình quen thuộc, chiếc kính cận đẩy cao trên sống mũi thẳng tắp bởi đôi bàn tay thon dài.
- Anh…
- Về nhé! Muộn rồi. Anh đưa em về.
- Sao anh cứ chạy trốn em như thế? Sao thế hả anh?
Thiên Vi òa lên khóc như một đứa trẻ, cô ôm chầm lấy Kính Cận. Kính Cận thấy lòng mình đau chói. Nhưng tim lại vỡ ra một cảm giác hạnh phúc miên man lan nhẹ nhàng. Hạnh phúc đi vay mượn, không biết sẽ bền đến bao giờ…
- Anh đừng đi nữa nhé! Nhé nhé nhé!
Thiên Vi ngồi sau xe Kính Cận, dụi đầu vào lưng cậu ấy. Cô nhắm mắt, vòng tay lên ôm lấy eo cậu.
- Ừ. – Kính Cận định không đáp bởi thấy lòng mình trống trải. Nhưng cậu sợ cô bé này sẽ thấy chạnh lòng.
- Về với dàn tigon đi anh! Về với tiệm café bánh ngọt đi anh! Về với em nữa!
Kính Cận không biết Thiên Vi đã uống hết bao nhiêu rượu mà cô bé nói trơn tru những câu ấy không ngập ngừng một chút nào. Cứ như thể bao nhiêu yêu thương nhung nhớ cố gắng che đậy theo từng ngày từng tháng cứ thế tuôn ra. Thậm chí đến khuôn mặt Kính Cận cũng không thể nhận ra. Trong mắt cô bé chỉ còn là anh ấy.
Chỉ còn là anh ấy.
- Anh sẽ đợi. Giống như em đợi anh ấy.
- Em xin lỗi, Kính Cận à, em muốn chờ Đầu Đinh, thêm một lần nữa. Cảm ơn anh đã cho em chờ được anh ấy. Cảm ơn anh!
Thiên Vi nhoẻn cười, gục đầu trên lưng Kính Cận và ngủ thiếp đi. Cô thấy quanh mình là một miền hoang vắng. Ở nơi đó, có một chàng trai ấm áp, tin cẩn và yêu thương cô. Có một mối tình cô mong mỏi. Người con trai ấy đeo kính, nụ cười sáng rỡ.
Mưa bất chợt, làn mưa giăng lất phất nhẹ nhàng. Đến một lúc nào đó, tin yêu trao nhau đủ nhiều, con người ta sẽ nhận thấy đâu là bến bờ của tình yêu. Cũng đến một lúc nào đó, chờ đợi được đáp trả, bằng hạnh phúc hay khổ đau, ta cũng sẽ chấp nhận vì biết mình không phí những năm tháng đợi chờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét