Thường thì, khi chúng ta giận hờn, chúng ta sẽ nhìn người còn lại như một vật thể đáng ghét và xấu xa nhất quả đất, không muốn gặp, không muốn nhìn, không muốn nghe những kỷ niệm tốt đẹp, quý giá của trước kia, trong phút chốc, tan biến…
Kỳ 4: Những người bình thường.
Hạ gấp sổ lại, hít một hơi dài. Hạ, một cô bé mười tám tuổi (thực ra nó đang ngấp nghé mười tám mà thôi), vào một ngày hè nóng bỏng (nhưng có vẻ như âm u sắp mưa), phải làm một việc to đùng là hàn gắn tình bạn của bộ tứ siêu đẳng (song có cái tôi và lòng tự trọng rất cao). Nhưng nó biết, hoặc là linh cảm được, rằng mọi chuyện sẽ ổn, không phải hoàn toàn ổn, mà sẽ ổn theo một cách riêng của bọn nó.
Trước mặt nó, quán trà quen lại hiện ra, mà nó biết, mỗi góc, mỗi bản nhạc, khi nó chạm vào, lắng tai nghe, mọi kỷ niệm đều có thể ùa về. Cũng là quán trà, nơi mà Phong và Vũ mâu thuẫn, là cách không hề mong muốn cô bé Thảo bước vào cuộc sống của bọn nó. Thường thì, mỗi trải nghiệm đều khiến chúng ta nhung nhớ đến một nơi chốn riêng. Nhưng có những nơi, chúng ta sẽ nhớ mãi, bởi nó lưu lại trong ta những khoảnh khắc thật đặc biệt, một đi không trở lại.
Hạ đẩy cửa bước vào, chọn một góc khuất. Vừa kịp ngồi xuống, nó đã nghe thấy tiếng Vũ gọi. Nó giật mình, vì nó đâu muốn xuất hiện công khai, thế này là lộ hết rồi mà hic hic. Và đúng như nó nghĩ, ông bạn già trước tuổi không cần thiết đã đoán được tuốt tuồn tuột “âm mưu” của nó.
- Hình như cậu không hẹn mình tớ đúng không – Vũ cười hì hì hỏi Hạ, trông đến là đáng ghét.
- Ơ… Ơ… Sao cậu biết… Mà không, tớ hẹn nhiều người nhưng thời điểm khác nhau. - Hạ xị mặt, rồi nhanh chóng nghĩ cách chống trả.
- Vì nó thế - Vũ trả lời tỉnh bơ. Thực ra vì tuần trước tớ đã thấy bé Thảo ở quán trà rồi.
- Hả? Cậu thấy Thảo á? Hạ bị ngạc nhiên, nhưng nó thấy vui vui.
- Ừ, và còn biết là Thảo quen cậu ở lớp học vẽ nữa đó. Và kế hoạch hôm nay, chúng ta phải cảm ơn cô bé đã diễn rất đạt. Vũ cười bình thản, thật khác với nó của một tuần trước đây.
- Thế là thế nào, tớ chả hiểu gì hết - Kế hoạch mỹ mãn hoàn hảo của nó hôm nay là làm lành cho 3 đứa bạn thân kia mà, sao bây giờ nó cứ có cảm giác mọi người biết hết rồi, chỉ mình nó là không biết gì.
- Thôi đừng xị mặt nữa, để tớ kể cho mà nghe.
Và trong quán café nhỏ quen, bằng một giọng trầm ấm quen thuộc, Vũ kể cho Hạ nghe mình đã phát hiện ra Thảo như thế nào trong cuộc nói chuyện với Phong, rồi Thảo và Vũ đã đến gặp Đông, nghe cô bạn giải thích và kể mọi chuyện về Phong. Ba đứa đã chụm lại, nghĩ ra một kế hoạch để giúp đỡ Phong, nhưng trước hết, một nhiệm vụ cao cả được trao cho Vũ là gặp Hạ và lý giải mọi chuyện.
- Này, các cậu quá đáng thế, sao lại bày mưu lừa tớ - Hạ nói với giọng ấm ức, dù trong bụng đang mừng thầm.
- Ừ thì… cho tớ xin lỗi nhé… Thực ra hôm thấy bé Thảo là tớ biết em ấy nghe được chuyện rồi, chỉ không rõ là biết được bao nhiêu. Phải lấy hết can đảm để mấy hôm sau hỏi cô bé đấy.
- Hừm, thôi thì đằng nào chuyện cũng đã rồi. Mà sao cậu không gặp Phong? - Hạ thắc mắc, theo nó ai cãi nhau thì người đó phải tự đi gặp mặt mới đáng mặt “anh hùng”.
- Lúc đầu tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng Đông bảo chuyện này bắt nguồn từ Đông và Phong, nên để bạn ấy nói chuyện trước. Vả lại, Đông là người được thằng Phong kể chuyện cho nghe đầu tiên, chắc nó tin tưởng bạn ấy nhất - Giọng Vũ trầm xuống, có chút gì đó hối hận và buồn buồn.
Hạ cảm nhận được điều ấy. Rồi trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cô bé vội liến thoắng (như thường ngày vẫn vậy.
- Thực ra tớ nghĩ Phong đều yêu quý bọn mình cả, chỉ là rõ ràng là nó cũng thinh thích Đông. Haizza, tớ phát hiện ra là bạn thân ý mà, không chỉ chung sở thích, mà còn chung sở yêu nữa cơ.
Chợt thấy Vũ định nói gì đó (giống như là muốn thanh minh vậy), Hạ liền ngắt lời:
- Ấy, để tớ nói tiếp chớ. Hihi. Chưa đến lượt cậu đâu. Này, đôi lúc tớ nghĩ, cùng thích một người thì có sao. Sẽ là một cuộc chạy đua ngầm với nhau. Mà có vẻ như, tình yêu thật sự là dù thắng hay thua, thì vẫn cảm thấy hạnh phúc vì người kia đã chọn được người xứng đáng. Nên là cậu cứ tự tin mà thi đua với thằng Phong nhé.
Hạ cười tươi hết cỡ, nó nghĩ việc đó sẽ an ủi thằng bạn ông già của mình.
- Nè, đáng lẽ tớ mới an ủi cậu vì bị ăn con cá to đùng chứ, sao cậu lại an ủi tớ nhỉ? Với cả, dù sao thì, tớ quyết định rút lui rồi. Vũ mỉm cười, không phải điệu cười mỉm xã giao thường ngày.
Hạ im lặng, cô bé nghĩ không cần hỏi thì bạn mình cũng nói lý do thôi.
- Trong suốt thời gian thích Đông, tớ đã không nhận ra là tớ… không thích Đông nhiều như tớ tưởng. Tớ đã luôn giữ hình ảnh dịu dàng mà vẫn rất kiên cường của bạn ấy trong tim, giống như một sự ngưỡng vọng vậy, và sẽ thật hãnh diện nếu bạn ấy là người yêu của tớ. Nhưng khi nhìn thấy Phong ôm Đông, rồi lắng nghe những câu chuyện bọn nó trải qua cùng nhau, tớ nhận ra, bọn nó… thế nào nhỉ… giống như là sinh ra để dành cho nhau ấy. Không biết nữa, nhưng khi nhìn Đông, tớ không có cảm giác mãnh liêt như ánh mắt Phong nhìn Đông. Nên là, rút lui thôi. Không phải là nhường nhịn. Tớ nghĩ tình yêu không phải là một món đồ để trả giá và quyết xem ai được. Cũng không phải do tớ đến trước, có tình cảm trước, nghĩa là được quyền ưu tiên. Không phải, vấn đề chẳng phải trước sau, vấn đề là người phù hợp, luôn chỉ có một mà thôi. Tớ nghĩ là tớ đang lựa chọn cho mình. Đi tìm một người con gái khác, mà tớ thật sự yêu. Nên tớ thấy thanh thản lắm, trút được một gánh nặng trong lòng. Bây giờ, tớ chỉ mong bố Phong mau lành bệnh, bọn mình thi đỗ như mong muốn, và Phong Đông thành một cặp.
Hạ mỉm cười. Nó đã không nhìn sai khi có chuyện gì là lại tìm Vũ để tâm sự. Vì bạn nó là một cậu con trai rất tốt, rất chân thành, thẳng thắn nhưng biết trước sau, sống tình cảm và hết mình.
- Ừ, tớ cũng mong, một lúc nào đó, sẽ tìm được ai đó hoàn hảo với bản thân. Mà này, cậu có thấy chúng ta là những con người bình thường không?
- Bình thường là sao cơ? Ừ thì chúng ta không bất thường thật
- Không, tớ thấy Phong và Đông là những người bình thường đặc biệt. Các bạn ấy học giỏi, tính hay, luôn nổi bật và thu hút người khác. Còn bọn mình thì chẳng có gì đặc sắc cả…
- Tớ ấy à, tớ thấy tớ rất đặc sắc vì tớ là Vũ. Không có cậu nào thứ hai mà giống hệt tớ cả. Mà, ai chẳng bình thường. Nhưng có những người bình thường phi thường thôi. Ví dụ như, ai đó dám vượt qua nỗi sợ hãi bản thân, dũng cảm đăng ký thi Kiến Trúc chả hạn.
Vũ huýt sáo, làm bộ ngơ ngác và lơ đãng nhìn chỗ khác. Còn Hạ thì tủm tỉm cười mãi.
- Ừ, bọn mình không bình thường thật. Cả bốn đứa ấy. Thiên hạ đổ xô thi kinh tế, chúng ta toàn thi những cái ngành ế chỏng chơ - Cô bé nói với giọng tự hào, dù gì, chúng nó, những đứa trẻ mười tám, dẫu còn non và xanh, nhưng chẳng dại khờ đến mức để tuột mất khát khao đam mê.
- Thế cậu có tin vào quyết định của bản thân không, khi đăng ký ấy, nhỡ đâu... sau này thất nghiệp thì vui - Vũ đùa lại, định bụng xem cô bạn có lung lay không.
- Ngày trước thì không nhưng bây giờ thì có. Tớ không thấy tiếc nuối và rất tin tưởng nữa. Vì tớ say mê với ngành tớ chọn. Và tớ biết cậu, Đông, và Phong cũng vậy. Mà, nếu có thất nghiệp thì… Hạ chặc lưỡi - Bốn đứa mình đi bán hoa quả vậy – Hạ lại giả vờ xịu mặt, mồm chu ra, thật là đáng yêu quá đi.
Hai đứa trẻ cùng cười, trong lòng râm ran niềm vui. Kỳ lạ thật đó, mọi rắc rối được giải quyết trong phút chốc, niềm tin thì trở lại. Nghe như phim Hàn vậy. Nhưng mà có thực cơ mà. Thì cũng bởi, bọn nó thân nhau quá, tình cảm bền chặt lắm, làm sao có thể bị đứt được cơ chứ.
Có tiếng sấm sét làm Hạ và Vũ giật mình.Trời sắp mưa rồi, ngoài kia, mây đen che kín cả bầu trời. Vậy là đột nhiên Hạ nghĩ ra một ý siêu hay ho. Cô bé búng tay :
- Ê, cậu đệm đàn cho tớ hát đi. Sắp mưa rồi.
- Mưa thì liên quan gì đến hát
- Hát để gọi cầu vồng chứ sao
Thế là thằng bé lẽo đẽo theo sau cô bạn nhí nhảnh đến chỗ kệ đàn. Và bọn nó, cứ như vây, say sưa hát, mặc cho trời đang vần vũ, mặc cho mưa gió sắp đổ xuống quán cafe bé nhỏ. Tiếng đàn của Vũ rất ấm, nhẹ nhàng dịu dàng nữa, còn giọng Hạ thì trong veo và tươi sáng:
"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mỗi người
Để tình yêu, ước mơ mãi... không phai"
Chúng nó vẫn say sưa hát vang như vậy. Mọi người trong quán cũng tạm dừng công việc dở dang, lắng nghe hai cô cậu học trò lớp mười hai hát. Dường như, tiếng đàn của Vũ và tiếng hát của Hạ kéo họ về thời áo trắng nhất quỷ nhì mà mà sao thân thương đến thế.
Ừ thì tháng năm mãi mãi không ở lại, nhưng kỷ niệm thì còn luyến lưu. Ừ thì những kỷ niệm sao mà nhỏ nhoi bình thường quá, song lại quý giá đến vậy. Ừ thì, dù giỏi giang hay không giỏi giang, giàu có hay nghèo khó, vĩ đại hay tầm thường, tất cả chúng ta đều có những điểm chung: là tình yêu với cuộc sống này, là tâm hồn luôn biết hướng đến những điều thực, dù cho cuộc đời có xô đẩy chúng ta đến những giá trị ảo như bong bóng đi chăng nữa.
Tất cả mọi người say sưa cùng giai điệu, duy chỉ có cô bé nhân viên quán vẫn đang miệt mài pha chế trà cho khách. Nhưng cô bé cũng đang mỉm cười đấy, tay đang nhắn tin điều gì đó. Và… hai bím tóc đung đưa vui mừng.
Phong và Đông đi dạo quanh hồ Tây. Đáng ra giờ này chúng nó phải ở quán cafe theo lời hẹn của Hạ, nhưng tầm nửa tiếng trước, hai đứa đã nhận được tin hủy buổi hẹn vì Hạ có việc gấp. Bây giờ là hè nên hồ Tây rất mát, thoang thoảng hương sen dịu nữa. Gió thổi làm chúng nó thấy thảnh thơi và khoan khoái quá.
Như thường lệ, Đông là người mở lời trước :
- Tớ đã kể hết mọi chuyện cho Vũ rồi, chắc Hạ cũng sớm biết thôi. Làm như vậy là quá đáng đúng không?
- Người quá đáng là tớ mà. Giấu giếm mọi người bao nhiêu thứ. Thật may là cậu đã nói - Giọng Phong buồn buồn.
- Tớ nghĩ là mọi việc sẽ ổn hơn thôi, tốt dần lên. Nhưng cậu phải mạnh mẽ và kiên cường. Yên tâm, tớ sẽ ở bên cạnh cậu cơ mà. Thế nên tớ mới…
- Mới thi đại học trong Nam hả? - Phong cắt lời. Tớ nghĩ là, cậu nên thi ở Hà Nội, cậu còn bố cần chăm sóc mà.
- Tớ cũng định bảo bố vào Nam, dưỡng bệnh một thời gian. Đi xa Hà Nội một khoảng, chắc sẽ có nhiều điều nhẹ lòng - Cô bé nhìn xa xăm.
- Haiz, cậu lúc nào cũng có những lý do hợp lý. Phong thở dài. Dù sao thì, tớ nghĩ những điều tớ làm cho cậu, là tự nhiên, và cậu không nên mang nặng về nó như thế.
- Thế sao cậu không nghĩ những điều tớ làm cho cậu, cũng là tự nhiên và thật lòng? Tớ không nghĩ đến chuyện trả ơn. Có trả cả đời cũng không hết được đâu.
- Ừ, cả đời… Phong trầm ngâm, xung quanh nó, mọi người đang chìa tay để giúp đỡ, để sát cánh và đồng hành, tại sao nó cứ luôn chối từ thế. Nó chẳng nghĩ ra lý do gì ngoài việc thừa nhận là nó sẽ thấy xấu hổ khi không tự giải quyêt được mọi việc. Thật là ấu trĩ.
Cơn mưa rào mùa hè rồi cũng kéo đến. Phong và Đông mải mê nói chuyện nên chẳng đứa nào để ý là sắp mưa. Như phản xạ tự nhiên, Phong nắm tay Đông kéo vào một hiên nhà trú tạm. Vừa chạy đến nơi, Phong hỏi ngay cô bạn:
- Cậu có bị ướt không. Cẩn thận không lại bị cảm lạnh đó.
- Cảm lạnh thì có sao. Kiểu gì cũng có người đến thăm tớ cơ mà. Đông tinh nghịch.
- Dù sao thì, tớ cũng ghét mưa.
- Vì sao?
- Vì làm bạn tớ ướt - Thằng bé trả lời vô tư, sau đó mới chột dạ. Thôi chết, nhỡ Đông biết được mình thích bạn ấy thì sao.
- Tớ lại thích mưa cơ - Đông trả lời tỉnh bơ, có vẻ cô bạn không để tâm đến ẩn ý đằng sau câu trả lời của siêu nhân kẹo C.
- Vì sao - Đến lượt Phong thắc mắc
- Vì chúng ta sẽ được đứng bên nhau mãi. Đông đáp lại khe khẽ, hai má cô bé ửng hồng. Trong cơn mưa rào mùa hạ, người ta nghe thấy hai con tim đang đập những nhịp rất mạnh.
Và thế là, siêu nhân kẹo C lấy hết can đảm, nắm lấy tay cô bé con thích ăn kẹo thuở nào, ôm cô bé vào lòng thì thầm: “Kể cả không có mưa, chúng ta vẫn mãi ở bên nhau mà”. Không thấy cô bé nói gì cả, chỉ dụi đầu vào cậu bạn cao lớn. Người ta thường nói, con gái im lặng là đồng ý. Phong nghĩ vậy, và thằng bé vui lắm. Tình yêu thật kỳ lạ, có đôi khi, chẳng cần nói ra ba từ quen thuộc, thì chúng ta vẫn có những cách riêng để bộc lộ lòng mình.
Mưa vẫn cứ rơi. Đông tựa đầu vào vai Phong yên bình. Lâu lắm rồi, cô bé mới thấy vui như vậy. Miệng cười tươi, Đông với tay ra hứng những giọt nước mưa.
- Tớ thích cậu cười như thế này lắm - Phong thủ thỉ bên tai Đông.
- Nếu tớ không cười thì cậu có thích không?
- Không biết không biết - Phong nhe ra hai chiếc răng thỏ, lè lưỡi trêu Đông.
- Èo, dám trêu tớ á- Cô bé vung vẩy nước vào áo Phong. Cậu bé vụng về đưa tay né, miệng liên tục kêu: “Á, á, không được nghịch. Không là nghỉ ăn kẹo C đấy”.
- Ều, bắt đền cậu, đang vui, mà làm gì có kẹo C chứ - Đông xịu mặt xuống.
- Có chứ, cậu nhìn đây này. Phong đưa tay làm hình trái tim, hướng về phía bầu trời vẫn đang mưa. Đây là kẹo C trái tim của riêng cậu nhé.
Vậy là hai đứa cứ ngồi bên nhau như thế. Cho đến khi trời tạnh, Đông đã thiếp trên vai Phong từ lúc nào.
Chưa bao giờ hai đứa gần nhau như thế này. Phong có thể cảm nhận rõ hơi thở đều khe khẽ của Đông, nhìn rõ mái tóc dài và đôi mi cong vút đang im lặng khép lại ngủ ngon. Phong nhẹ nhàng chạm tay Đông, nắm chặt tay cô bé….
Mọi thứ phía trước vẫn còn thật khó khăn. Nhưng Phong biết, nó sẽ an lòng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Bởi dù có thế nào, nó vẫn sẽ thương yêu và sẻ chia yêu thương. Tương lai là một điều không thể báo trước, nên thay vì nghĩ về nó quá nhiều, cứ sống tốt cho hiện tại xem sao. Đường còn dài, còn dài…
- Ô, tạnh mưa rồi này - Đông dụi mắt, khẽ lay vai Phong.
- Ừ, tạnh lâu rồi cơ.
- Sau cơn mưa, trời lại sáng, Phong nhỉ.
- Ừ, nhất định là thế rồi.
Hai đứa đứng dậy, rảo bước trên con đường ven hồ. Trời sáng bừng lên, trong trẻo và cao ra. Những tán cây xanh mướt được tắm mưa thỏa thuê, đang vươn mình hứng lấy ánh mặt trời. Vài chú chim đậu trên khung cửa sắt, mắt trong veo, thấy hai cô cậu bước đến liền bay vù đi, vỗ cánh trắng muốt. Mọi thứ đều hoàn hảo, hoàn hảo theo cách của riêng mỗi loài. Nắng cứ vàng. Gió cứ thổi. Mưa cứ rơi. Chim cứ hót. Người cứ yêu thương.
Mọi thứ trong cuộc đời, vốn dĩ vẫn tự nhiên và bình thường như vậy. Vậy thì cớ sao phải làm nó xáo trộn lên?
Hãy cứ làm người bình thường thôi. Và tận hưởng những điều tuyệt vời giản dị.
Tiếng điện thoại kêu lên “Tít tít”. Phong rút điện thoại ra. Là một tin nhắn từ số lạ:
"Chuc mung cac ban da dang ky thanh cong tiet muc van nghe cho buoi chia tay cuoi nam cua khoi lop 12. Hen cac ban vao ngay… gio... tai sanh nha A de tham du vong loai so tuyen. Xin chan thanh cam on."
- Hình như nhầm số,
- Nội dung tin nhắn có gì lạ à cậu? Đông tò mò.
Phong đưa điện thoại cho Đông xem. Cô bạn thoáng chút ngạc nhiên, rồi cười cười như biết được điều gì đó.
- Tớ nghĩ là không nhầm đâu. Gọi hỏi Vũ với Hạ có khi hai đứa biết đấy.
Ở quán trà, Hạ và Vũ đang lẩm bẩm, tay cầm điện thoại và mắt chăm chú đọc tin nhắn.
- Quái lạ, hay Đông và Phong lại có kế hoạch gì mới nhỉ?
- Này, dạo này tớ hay bị lừa quá nhỉ - Hạ nhăn nhó.
- Không đâu. Tớ vừa phát hiện ra một điều.
Vũ ghé tai Hạ thì thầm. Rồi hai đứa cười khoái trá rất đắc chí, như là vừa hack được đề thi đại học vậy.
Có một điều bất ngờ ngọt ngào đang chờ đón bộ tứ đáng yêu ở phía trước.
Còn tiếp…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét