vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Cát sẽ trôi về đâu

Cát từ tay Vy chảy theo những kẽ tay, rơi ra, biến mất nơi một màu cát trắng nơi bến bãi. Đôi mắt Vy hốt hoảng kiếm tìm rồi… nhòe ướt...

- Em cũng không biết nữa!

- Cậu về luôn đi, mình tự lên được, ít đồ mà, mình không dám mời cậu vào phòng khi cả năm rồi nó không được dọn dẹp đâu.

- Uhm, vậy sáng mai mình sang đón cậu đi đâu đó nhé, xa Hà Nội lâu quá rồi, ngủ ngon!

Vy đứng thế hồi lâu nhìn chiếc taxi đưa Thanh khẽ lướt qua mất hút. Ánh sáng vàng vọt từ vài ba cột đèn cao áp khiến cả con đường nhập nhoằng sáng… Đột nhiên Vy thấy buồn. Cô nhớ những con đường sáng trưng, đông đặc người ở New York. Thành phố ấy hình như người ta không có chỗ để buồn… Bận rộn và hối hả quá!

Chiếc vali màu đỏ chầm chậm lướt trên mấy bậc cầu thang gỗ chằng chéo những vết xước ngang dọc, đôi chỗ đã mòn lẵn bởi bước chân của bao người đi qua, bao người mới đến. Cầu thang tối. Vy mò mẫm từng bước, một tay bám chặt mảng tường bên cạnh, vàng ố và đôi chỗ sạm đen như màu thời gian kết tảng. Chắc hẳn một năm sau khi cô đi, màu vàng ố đã đậm thêm đôi chỗ. Bàn tay Vy chạm vào những vệt vôi… nham nhở.

Cô không vội bật điện, cũng không chắc hệ thống điện còn hoạt động sau hơn một năm bị bỏ rơi. Nếu Thanh không đón, hẳn Vy sẽ thuê một phòng khách sạn bên kia đường. Sự xuất hiện của cậu ấy khiến Vy nhớ ra hoặc buộc phải nhớ ra ở đây, chính nơi này cô không phải là một vị khách du lịch ghé qua để ngắm cảnh, cô có một ngôi nhà và nhiều hơn thế. Cảm giác đầu tiên khi Thanh trả lại cho cô chiếc chìa khóa từ sau đêm đầy mưa ở sân bay một năm trước: Muốn về nhà!

Nghĩa là cô muốn đối mặt… Một năm quá đủ cho một cuộc trốn chạy… Và Vy cũng không còn trẻ nữa… 25 tuổi, con người ta thấy mình chưa đủ chín chắn hay già dặn nhưng lại có xu hướng thử độ lì lợm của bản thân… đặc biệt trước những quá khứ không tròn vẹn.

Chút ánh sáng từ chiếc điện thoại nhỏ, một chút bất ngờ, hình như mọi thứ vẫn y vậy. Cô với tay bật chiếc ti vi nhỏ trong góc phòng, những hình ảnh nhảy múa, chút ánh sáng mơ hồ hắt lên mảng tường đối diện… Đột nhiên, Vy mệt mỏi. Cô đẩy chiếc vali vào một góc, nằm dài ra sàn nhà, chân duỗi thẳng, hai tay bắt chéo làm gối. Cái lạnh lẽo của thời tiết đầu đông len theo từng thớ gỗ, thấm qua lớp áo, chảy vào da thịt… Sàn nhà sạch vậy!

Thoáng nghĩ đến Thanh, hẳn cậu ấy vẫn đến đây dọn dẹp hằng tuần và giữ nguyên mọi thứ theo như ý muốn của cô. Vy khép mắt lười biếng, xua hết những ý nghĩ đang mon mem trào ra. Cô lặng nghe chút âm thanh từ chiếc vô tuyến nhưng hình như không cố hiểu. Tiếng động từ màn hình mạnh hơn, theo phản xạ tự nhiên cô đạp chân... Vy không mở mắt cô biết chính xác thứ vừa bị đạp đổ như biết chính xác từng milimet trong căn phòng này, từng milimet kỉ niệm của hai người. Những luồng suy nghĩ có cơ hội tràn ra như cơn lốc xoáy cuốn bay sự thảnh thơi đầy cố gắng, đầu óc cô quay cuồng, điên loạn giữa những thước phim lộn xộn.

Quá khứ dội về, những mảng màu dang dở, suy sụp và bất lực. Giọt nước mắt bật tung khóe mi, trào ra… không kiểm soát… Cô lại thấy chính mình ở sân bay hôm ấy, ôm chặt Thanh và khóc như vừa đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời. Anh bước ra khỏi cuộc đời cô không hẹn trước, không rõ lí do hoặc lí do chỉ là một thứ biện bạch cho tình yêu không còn nữa. Vy nhớ mình đã điên cuồng níu giữ, còn anh điên cuồng trốn tránh tìm cách rời xa cô. Khi tình yêu hết đàn ông vẫn thường lạnh lùng đến thế còn phụ nữ lại mỏng manh và yếu đuối quá mức cần thiết. Nước mắt vẫn chảy dài trên bờ má, cô không tự thoát ra được cơn lốc xoáy đã ồ ạt chảy vào tim và đang ra sức hành hạ, cào xé, ngấu nghiến nhai nát từng ngóc ngách ấy.

- Tik tok, tik tok…

Tiếng chuông điện thoại lạnh lùng, từng tiếng một, khô khốc. Vy bật dậy, hốt hoảng, vội vã lau những vệt nước loang loáng còn đọng lại trên bờ má như cố giấu đi những phút mềm lòng không nên ở một cô gái 25 tuổi, theo cách nghĩ của cô. Vy chầm chậm nhìn vào chiếc điện thoại, ai đã biết cô về nước, ai tìm đến cô lúc này… Là Thanh. Vy thở nhẹ… Một cảm giác bình yên rất ngọt len vào tim!

- Vy à…

- Ừ, tớ về nhà rồi, rất ổn, cảm ơn cậu vì đã “chăm sóc” căn phòng lúc tớ đi vắng. Sẽ hậu tạ!

- Vy à…

Vy thấy lòng chùng xuống, lần đầu tiên nghe giọng nói của Thanh mà cô thấy lòng bất an đến vậy, cảm giác bình yên tỏa ra mỗi khi cậu ấy xuất hiện không còn nữa, nó tan đi… rất nhanh.

- Anh Lâm bị tai nạn… có lẽ khá nặng.

Chiếc điện thoại đáp xuống mặt sàn, Vy ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu óc lại trống rỗng, không cảm giác, mắt mờ đi, chỉ trái tim quặn lại… Trong phút ấy cô không còn nghe được những tiếng gọi đầy lo lắng của cậu bạn ở đầu dây bên kia nữa. Cô nhìn thấy anh ở đây, trong chính căn phòng này, thấy anh hì hục thắp những ngọt nến, còn cô nghịch ngợm thôi tắt từng ngọn anh vừa thắp, cười khoái chí… Họ đuổi bắt nhau trong tối, mỗi lần bắt được cô, anh lại véo má cô một cái thật đau. Cứ như vậy, cho đến khi cô mệt nhoài, ngủ ngon lành trên trường kỉ, giấc ngủ đủ đầy và không mộng mị. Vy co gối lại trong vòng tay, gió từ khe cửa sổ rít qua. Lạnh. Thì ra khi trốn chạy một nỗi đau nghĩa là mang nó đi theo mình đến cùng trời cuối đất. Để khi ta tưởng rằng ta đã trốn thoát thì nó lại hiện hữu chứng minh sự tồn tại của mình, chứng minh một cách mãnh liệt.

Cánh cửa bật tung, ánh sáng từ bên ngoài, dẫu cũng chẳng sáng hơn là mấy cũng đủ làm Vy chói mắt. Cô nheo nheo đôi mắt nhìn chàng trai đang tiến lại cô, không kịp lau khô những giọt nước mắt. Anh dịu dàng ngồi xuống bên cô, đưa tay lau nhẹ bờ má ướt mềm, rồi lặng nhìn cô hồi lâu, bốn mắt nhìn nhau không dò hỏi hay suy xét, một bên cố bấu víu, một bên cố chia sẻ đầy xót xa

- Đứng dậy được chưa?

Thanh nói nhỏ, đợi một phản ứng trên gương mặt cô bạn. Vy cúi mặt, chầm chậm khép mắt, đầy mệt mỏi. Thanh xót xa nhìn gương mặt tiều tụy của cô. Ánh mắt ban nãy khiến anh không khỏi lo lắng. Chới với, chông chênh, mông lung đến hoang vắng. Và chưa bao giờ chấp nhận anh như một điểm tựa, dẫu anh có cố gắng bằng tất cả những gì anh có. Thanh vòng tay ôm Vy vào lòng, cái ôm của một người bạn tốt, một người luôn được tin tưởng. Với anh có lẽ vậy đã quá đủ.

- Chưa, hình như là chưa Thanh ạ, Vy đã trốn đủ, đã nghĩ mình đủ mạnh mẽ, 25 rồi, đủ lớn để đối mặt rồi, đánh bật anh ấy ra khỏi suy nghĩ và trái tim mình, nhưng không được, không được.
Cát sẽ trôi về đâu
Lời thủ thỉ ướt đẫm nước mắt của cô làm tim Thanh nghẹn lại, bao nhiêu tuổi, thời gian và tuổi tác có giá trị gì trong tình yêu, khi người ta vẫn cứ cố níu giữ, tưởng rằng chạy trốn nhưng kì thực cố bọc nó mang theo.

- Vậy, tớ sẽ đỡ cậu đứng lên, có những cái cần phải đối mặt thật sự, chạy trốn chỉ là sự ngụy trang. Đứng lên thôi.

Vy đứng trước cửa phòng bệnh, màu bệnh viện trắng toát khiến cô thấy lạnh. Vy quay lại nhìn Thanh, ánh mắt anh khích lệ, dù sao cũng là một lần đối mặt thật sự, “biết đâu giờ anh ấy lại cần cậu” - như cách nói của Thanh.

Anh nằm đó giữa căn phòng lạnh lẽo, cửa kính phía sau hướng ra khu vườn hoa bệnh viện, mưa lăn dài, vỡ tan thành những vệt nước loang loáng… Lâm lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, những vết thâm nơi trán không làm mất đi vẻ điển trai, hào hoa mà cô từng yêu say đắm. Anh không bị thương quá nặng như mọi người đồn thổi. Lâm nằm đó… rất bình yên, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khiêu khích… Vy ngồi xuống sát cạnh một bên chân anh bó bột, đưa tay chạm nhẹ vào bờ mi ấy như cách cô vẫn thường nghịch ngợm trước đây… Nước mắt chực trào ra, rồi bất giác, lúng túng đứng bật dậy, nước mắt lã chã rơi theo từng bước đi hối hả… lại chạy trốn…

- Vy?

Tiếng gọi thân thương pha lẫn bất ngờ làm bước chân cô sững lại, đôi giày đỏ như lửng lơ không điểm tựa dưới mặt sàn… Vy đứng bất động như thế hồi lâu, như sực nhớ ra, cô đảo mắt về phía cửa, cầu cứu. Thanh không ở đấy, cậu ấy đi rồi. Cô lại hối hả lau khô những giọt nước mắt ương bướng, rồi quay lại, nhìn anh cười rất tươi:

- Ôi, anh, em tưởng anh vẫn ngủ, nên định về, em tới thăm anh… À, mà ngại quá, em quên mất, vội quá chưa mua được gì cả… Chết ai lại đi thăm người ốm thế chứ… Em…

- Thôi thôi, được rồi, em vẫn vậy…

Lâm cười, vẫn nét cười rất riêng, rất độ lượng ở anh… Tim Vy khựng lại.

- Vẫn sao cơ ạ? Vy cũng cười, vương một chút bối rối.

- Nói điên cuồng không kiểm soát khi cần lấp liếm cái gì đó. Haha. Anh quá hiểu em.

Hiểu em? Để làm gì khi anh quyết tâm bỏ rơi, dẫu tim em gào thét, dẫu biết em đã đau đến thế nào?

- Không có ai ở đây với anh à, một mình anh xoay xở thế nào?

- Em thừa biết anh giỏi mà, tạm thời thì chưa có ai thôi!

“Có lẽ đây là lúc anh lại cần cô”. Trong đầu Vy bật lên câu nói của Thanh. Và cậu ấy hình như luôn đúng!

- Em cũng mới về nước và chưa có việc gì làm cả, tạm thời, tất nhiên là tạm thời thôi! Mà giờ có vẻ anh cần em giúp đấy. Chà, bệnh viện cũng hay đó. Mấy ngày tới em có ý định tới tham quan cho hết nơi này... Em sẽ không phiền nếu thỉnh thoảng ghé thăm anh đâu…

- Nào, lại nói nhiều rồi kìa… mặt còn đỏ nữa chứ.

Lâm lại cười, tay chỉ lên về phía bờ má cô… Trước mặt anh Vy vẫn chỉ là con bé con luôn bị bắt bài. Vy nhìn anh rất chậm… Rồi cũng bật cười, nụ cười bối rối nhưng hạnh phúc như cô nhóc ngày ấy dám chạy đến giữa sân bóng để tỏ tình với cầu thủ hotboy nổi tiếng lạnh lùng là anh… Thời gian đã qua đi, nhưng mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đó, Vy lại thèm trở về thời học sinh nghịch ngợm ấy. Những lúc cô và Thanh trốn học, trèo tường ra ngoài bị chó đuổi chạy rách cả dép, những lúc cô được cậu bạn thân cõng lên để xem anh thi đấu, những hôm trời mưa hai chiếc xe đạp lông nhông giữa phố, Thanh luôn đuổi cô sang xe anh vì chê cô béo và nặng quá…

Và sáu năm sau, Thanh vẫn ở đó, một cậu bạn thân đủ tin tưởng cho cô dựa vào, còn anh bước ra khỏi cuộc đời cô, để lại trong tim Vy những vết xước mãi không chịu lành, cứ âm ỉ, nhức buốt… Ngày ấy, Vy đã cố níu giữ và bây giờ sau một năm chạy trốn cô trở về, hình như vẫn muốn níu giữ thêm một lần. Một năm nhiều thứ có thể thay đổi, cô tin vậy!



Ba ngày rồi, Vy đi đi về về bên phòng bệnh của anh. Cô đến không nghĩ ngợi quá nhiều hoặc không hề muốn nghĩ. Chỉ đơn giản muốn đến, cố nán lại nhìn anh ngủ thật sâu, thật bình yên trước khi về. Đôi lần có cô y tá khen hai người đẹp đôi, Vy cười rất nhẹ nhưng niềm vui đọng lại, lấp lánh trong đáy mắt sâu. Vy cố níu giữ khoảng thời gian tuyệt vời mình đang có. Cô có thể ngồi cả buổi sáng chỉ để ngắm nghía những đồ dùng vốn quen thuộc của anh, vẫn nằm chính nơi nó được đặt đó một năm trước: Chiếc bàn chải đánh răng màu hồng cô mua cho anh khi ấy, chiếc gạt tàn vàng ố kể ngày anh cai thuốc cô giấu trong góc tủ, hay cây xương rồng với những chiếc gai đã sẫm nâu…

Những kỉ niệm lại lặng lẽ trôi về, ngọt ngào ủ ấp trái tim Vy. Cô cười, cô hát, cô vẽ… Thảnh thơi và nhẹ nhàng, trái tim cô đủ đầy, yêu đời không nũng nịu, lãnh đạm và xám xịt vì bị bỏ quên sau bộn bề công việc như khi còn ở New York. Đây, chính trong căn phòng này mới là chỗ của cô và sẽ bừng sáng trở lại nếu có thêm một người là: Anh, như trước đây, như chưa bao giờ thay đổi. Cô thấy mình như đang đến rất gần, chạm tay vào hạnh phúc, vào quá khứ viên mãn ấy.

Vy đã quen với việc thức dậy vào lúc 6 giờ sáng, bật tung cửa sổ cho những tia nắng ùa vào phòng, nhảy múa khắp những bức tường… Chợt nhớ ra điều gì, cô lại bên cây xương rồng anh mang về năm ấy, bỏ vào hộp và chạy như bay ra đường, bắt taxi, đến viện. Hẳn anh không tin rằng, nó vẫn còn sống, nhưng chắc rằng anh chưa hề quên nó.

Cô mở toang cửa phòng bệnh, hớn hở bước vào… rồi đứng khựng lại, câu hát dang dở, lửng lơ giữa khóe môi mềm. Cô đứng vậy hồi lâu cho đến khi anh thôi nhìn cô gái và quay về phía cô:

- Vy, em đến rồi à, lại đây đi, đây là Uyên, bạn gái anh.

Cô gái cũng theo hướng mắt anh, quay lại nhìn cô, nheo mắt, không nhiều thiện ý:

- Chào chị, em được nghe nhiều về chị, em vừa đi công tác về, rất cảm ơn vì đã chăm sóc anh ấy trong thời gian em không có ở đây. Từ giờ chị đỡ mệt rồi.

Vy nở một nụ cười máy móc, đáp lại… Cô nhìn anh, nhìn rất sâu vào mắt anh, rồi chầm chậm đặt chiếc cặp lồng cháo lên bàn:

- Rất vui được gặp em, may mà em về kịp mai chị cũng bay rồi. Bên đó còn nhiều việc quá. Chị bị gọi sang… Rất vui được gặp em…


Lâm cười, nụ cười của anh khiến Vy im bặt… Cô vẫn thường nói nhiều những lúc bối rối. Và lúc này Vy đang bối rối. Cô chào hai người rồi bước ra cửa. Khoảng trời trước mặt, tối om như căn phòng mất điện, và không hề có nến… Vy bị ném trả lại trong bóng tối của chính mình.

Bãi sông Hồng mịt mờ trong tiết trời đầu đông… vắng đến lạnh lẽo. Vy đứng yên nhìn mặt nước đang chậm rãi đưa mình… Nước loang loáng theo những vòng xoáy vô định.

- Giá tớ đứng đây một mình, có người sẽ nghĩ tớ tự tử cho xem.

- Tớ thỉnh thoảng vẫn đứng đây một mình, có ai nghĩ tớ tự tử đâu? Suy nghĩ của cậu chỉ có chạy trốn và tiêu cực nhỉ?

Câu trả lời của Thanh khiến Vy hơi khó chịu, cô quay đầu, nhìn cậu bạn, chun mũi, thói quen vẫn không bỏ từ những ngày cấp ba còn rong ruổi cùng Thanh khắp các quán xá vỉa hè. Vy ngồi bệt xuống cát, nghịch ngợm áp năm ngón tay lên cát mềm. Mỗi lúc ở bên Thanh, hình như tim cô đều đập nhẹ nhàng hơn, không chới với, mông lung và loạn nhịp… Bình yên!

- Thanh này, tớ có ngốc lắm nhỉ? Vậy mà tớ cứ tin, nếu cố gắng sẽ lại có được một lần nữa. Như trước đây đã từng cố gắng để có được anh ấy.

Vy nói, mắt vẫn không thôi mải miết nơi những vệt cát còn đọng trên tay mình, lẫn thẫn với đôi mắt vô hồn.

- Tớ đã níu kéo, đã cầu xin… đã chạy trốn… rồi vẫn cố giữ, cứ nghĩ từ từ sẽ ổn thôi… thậm chí đánh mất cả tự trọng. Tại sao? Tại sao? Cậu chưa từng yêu ai, nhưng cậu biết? Phải không? Cậu vẫn luôn trả lời được mọi câu hỏi của tớ mà.

Vy đã hỏi Thanh không biết bao nhiêu lần? Nhiều đến mức chính cô không nhớ hết. Hình như lần nào gặp cô cũng hỏi. Nét trầm ngâm và sự im lặng ở anh chưa bao giờ làm Vy vừa ý... Con người ta vẫn cứ vậy! Cứ mải miết đến mệt nhoài kiếm tìm những lời đáp liệu có còn ý nghĩa… Có tốt hơn không nếu dừng lại để tự trả lời rằng: Em cũng không biết nữa… và học cách chấp nhận một câu hỏi không tìm được đáp án như biết bao ẩn số của trong cuộc sống này.

Thanh không vội trả lời, anh quay mặt về phía bờ nước mênh mông. Trong thoáng chốc, vệt buồn nhẹ như màu mây loang nơi đáy mắt.

- Xòe tay ra!

Thanh bỏ một nắm cát vào tay Vy.

- Cậu thấy không, nếu cậu cứ xòe tay như thế cát sẽ luôn ở lại.

Anh nhìn sâu vào mắt Vy, nhẹ nhàng khép những ngón tay thon dài của cô lại.

- Nắm chặt lại đi!

Cát từ tay Vy chảy theo những kẽ tay, rơi ra, biến mất nơi một màu cát trắng nơi bến bãi. Đôi mắt Vy hốt hoảng kiếm tìm rồi… nhòe ướt.

- Cậu biết cát trôi về đâu không? Không! Tớ không biết, cậu cũng không. Tình yêu giống như những hạt cát này vậy, những thứ là của cậu dẫu cậu có thờ ơ, không nhận ra, nó vẫn cứ là của cậu, ở bên cậu. Những thứ không phải là của cậu, dù cậu có cố gắng, có cố níu giữ, nó vẫn sẽ biến mất khỏi vòng tay cậu thôi. Không sớm thì muộn.

Thanh ngả lưng nằm dài xuống mặt cát, mắt nhắm nghiền, cảm nhận hơi cát phả nhẹ vào mặt.

***

- Cậu sẽ luôn ở đó chứ, giống như những hạt cát… nếu tay tớ vẫn xòe?

Câu hỏi của Vy buông rất khẽ, mông lung giữa cát và gió, bảng lảng như màu mây nơi đáy mắt Thanh.

- Ừ… có lẽ vậy…

Thanh đáp lại, cũng thật khẽ, hình như định nói gì thêm nhưng bờ môi bỗng im bặt, không nhúc nhích… đọng lại hình như chỉ một nét cười êm dịu.

Vy quay lại nhìn Thanh trong thoáng chốc, cũng khẽ mỉm cười, cảm nhận sự bình yên ấm áp từ khuôn mặt thân quen… rồi từ từ nằm xuống bên anh, cát mềm mại phủ kín đôi chân trần, dịu dàng trộn cả vào trong làn tóc mướt.

- Tớ sẽ không khép tay nữa đâu, xòe ra để cát ở lại và… đợi một ai đó đến… nắm lấy!

Họ ngồi đó bên nhau, trên bãi sông Hồng mênh mông, hoang vắng lặng nghe tiếng cát thì thầm trong những cơn gió đầu đông khẽ lạnh… Những trái tim đã mệt mỏi vì kiếm tìm, vì níu giữ hay đợi chờ… Giờ đây thảnh thơi, khẽ đập những nhịp yêu thương nhẹ nhàng đến yên bình. Gương mặt họ khẽ đưa thoáng cười dịu dàng… Mắt vẫn nhắm và những ngón tay buông hờ… Nơi lòng bàn tay lấp lánh những hạt cát nhỏ và mềm.

“Cát sẽ trôi về đâu khi bàn tay em cố nắm chặt?

Em cũng không biết nữa…

Bởi vậy, em khẽ xòe tay để cát ở lại… đừng trôi đi…

để anh cũng ở lại bên em... sẽ nắm tay em

trong một buổi chiều đông

rét ngọt."

Không có nhận xét nào:

Sâu Ciu Blog